
uốn Yến nhi chết?”
“Bởi vì người trong thiên hạ đều biết rõ, Yến nhi
của vi sư là một đứa trẻ ngoan.”
“Sư phụ, tại sao phụ thân của Yến nhi lại muốn
cho Yến nhi một vết sẹo trước ngực?”
“...Yến nhi ngoan, vi sư thay con xóa nó đi được
không?”
“Sư phụ, người trong thiên hạ đều muốn đồ nhi
chết, còn sư phụ thì sao? Sư phụ cũng muốn đồ nhi chết sao?”
“...Vi sư... không nỡ...”
“Sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ bắt Âu Dương gia trả
lại những gì họ thiếu con.”
“Yến nhi à, con phải học cách quên đi, thì mới có
thể sống vui vẻ được.”
“Nếu như người trong thiên hạ đều muốn con chết,
vậy thì con quyết không chết, con muốn những người muốn con chết sống không
được, chết không xong.”
“Yến nhi... Vi sư cứu con một lần nhưng không thể bảo vệ con
cả đời.”
Chuyện cũ từng màn, từng màn lướt qua trong đầu
Yến Tứ Phương, một lần lại một lần, lặp đi lặp lại những hình ảnh hoặc tốt đẹp
hoặc băn khoăn.
Bao nhiêu năm rồi, ở trong lòng Yến Tứ Phương chỉ
có một người kia là thật sự muốn hắn sống, cho dù là làm trái ý trời, cho dù là
mất đi đôi mắt, cũng muốn giúp hắn.
Nhưng mà...
“Sư phụ, người có phải là cũng muốn vạch một vết
thương trong lòng của Yến nhi?” Nhưng là không có ai nghe thấy, vậy là đang nói
cho ai nghe?
***
Tây Vực, Sinh Tử cốc.
“Người đó tỉnh chưa?”
“Hồi cốc chủ, tỉnh rồi.”
“Ừ.”
“Người đó tỉnh rồi thì bảo đi gặp cốc chủ.”
“Dạ.”
“Bẩm cốc chủ, người đó trong lúc hôn mê không
ngừng nhắc đi nhắc lại, nói tính mệnh của chủ nhân cốc chủ đang nguy hiểm, xin
cốc chủ xuất cốc cứu người.”
“Ha ha, không cần xuất cốc, những thứ nên đến
liền sẽ đến thôi, chăm sóc người đó cho tốt.”
“Dạ, cốc chủ.”
***
Bốn ngày sau.
Hoàng cung Ngôn quốc, địa lao.
Tôi vừa nhận được tin tức, không có chậm trễ nửa
khắc, liền lao đến góc tây bắc của hoàng cung Ngôn quốc, trong địa lao phía sau
Tông Kì điện.
Địa lao không giống với thủy lao, cho dù đều âm u
khiến người ta sợ hãi, nhưng dù sao cũng là nơi người bình thường vẫn có thể
sống được. Còn hoàn cảnh của thủy lao, người bình thường không thể chịu nổi hai ngày.
Thị vệ mở cửa lao ra xong thì lẳng lặng rời đi.
Người vừa đi khỏi, tôi liền xông vào, trước tiên
là nở một nụ cười ngọt nhạt với vị anh họ độc miệng đang dựa vào tường vừa tỉnh táo
lại vừa suy yếu. Sau đó hung hăng ôm lấy Thiên Thiên đang sững sờ nhìn tôi.
Trời đất chứng giám, đó là do tôi căn bản đã quên
mất hắn ta đã biết chuyện tôi không phải hoàng tỷ của hắn rồi.
Tôi tiếp tục duy trì tư thế ôm hắn, mà Thiên
Thiên cúi đầu nhìn tôi, trên khuôn mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt
ấy lại khiến cho cơ thể tôi không hiểu sao run lên một chút. Tôi mơ hồ cảm thấy
chuyện tình có chút không ổn rồi.
“Ngươi là hoàng tỷ của trẫm sao?” Thiên Thiên cười
như không cười nhìn chằm chằm tôi, “Trả lời trẫm.”
Tôi khó khăn nuốt nước miếng, không cách nào mở
miệng. Tôi căn bản không mở miệng được.
Hắn nhìn tôi, lại giống như không có nhìn tôi,
ánh mắt của hắn mê mang mà mờ ảo, phản phất như nhìn xuyên qua tôi mà nhìn đến
một nơi nào đó không biết tên, tìm kiếm một ai đó. Hắn thản nhiên thở dài: “Vị hoàng tỷ vừa hà khắc,xảo huyệt, bướng bỉnh lại thông
minh của ta, người đang ở đâu...”
Trong khi nói chuyện, tay của hắn dịu dàng để ở
trên cổ của ta, dựa theo tiếng than thở của hắn mà chậm rãi dùng sức.
Hô hấp của tôi bắt đầu trở nên khó khăn, tầm nhìn
cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, thân thể giống như không phải là của mình nữa,
không thể làm ra bất cứ phản kháng nào.
“Thượng Quan Thiên, ngươi điên rồi! khụ khụ...”
Tô Tử Chiêm giãy dụa men theo góc tường đứng lên, đáng tiếc căn bản chính là
giãy dụa vô ích. “Thượng Quan Thiên, buông nàng ta ra! Khụ khụ... Buông ra...”
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh của mình
từng chút từng chút từ ngón tay của Thượng Quan Thiên trôi đi mất, nhìn vào
gương mặt tuấn mỹ ngày xưa hễ nhìn thấy tôi liền ngốc nghếch cười giờ trở nên ngày càng dữ tợn, nhìn
vào cái miệng lúc nào cũng gọi tôi hoàng tỷ, gọi thật ngọt ngào, giờ đang phun ra
những lời nói của ác ma: “Mang hoàng
tỷ của trẫm trả lại đây...”
Tôi khó khăn nâng tay lên, cũng chỉ có thể sờ đến
cổ của mình, lại không thể thoát khỏi khí lực như vũ bão từ đôi tay ngoan tuyệt
của Thượng Quan Thiên. Trong nháy mắt thân thể trượt xuống, tôi kéo kéo khóe
miệng cười, nếu như bây giờ có gương, vậy nhất định sẽ là một nụ cười còn khó
coi hơn là khóc.
Trả lại? Có biết bao nhiêu người muốn tôi trả
lại, tôi không muốn trả sao? Nhưng tôi làm sao mà trả lại? Trả hết được sao?
“A...” Thượng Quan Thiên đang kêu gào như một con
thú nhỏ, mạnh mẽ quăng tôi đi, đè lại vai trái của mình, hung hăng nhìn trừng
trừng người đang đứng phía sau tôi.
Tôi không có bị quăng xuống đất, thật sự là phải
cảm tạ đôi tay vươn ra đỡ lấy tôi của Yến Tứ Phương.
A, ngay cả việc tôi có thể sống sót thoát ra khỏi
tay của Thiên Thiên cũng phải cảm tạ hắn. Cây ngân châm cắm trên bả vai trái
của Thiên Thiên chắc cũng là vật của Yến Tứ Phương. Loại châm này không phải là
lần đầu tiên thấy hắn dùng. Ồ, xem lại thì đây cũng