
hãi sâu sắc.
Yến Tứ Phương người này lúc nào cũng có thể khiến
tên nhóc xấu xa Vô Cầu này vừa thương vừa sợ.
“Sư phụ...” Vô Cầu lẩm bẩm nói.
Đúng lúc này, tiếng trống từ hoàng cung vang lên
báo giờ Tý canh
ba.
Ách, nhanh lên một chút bằng không thì không còn
kịp nữa! Tôi vội lấy cái giỏ đang máng trên cánh tay của Vô Cầu xuống, đem mì
trường thọ ra. Ách, còn may, còn may là vẫn chưa đổ hết ra ngoài, vẫn còn mấy
miếng... Toát mồ hôi, mì trường thọ là ăn để lấy may mắn nha, nhiều ít không
quan trọng, không quan trọng...
Đạp một cước vào mông của tên nhóc xấu xa Vô Cầu,
“Còn không đem cái túi của đệ cho sư phụ đệ? Nhanh lên!”
Vô Cầu cũng bắt đầu vội vàng, ở trên người một
hồi tìm kiếm mới nhớ tới cái túi trắng ở bên trong tay áo.
Hết sức lo sợ mà cầm cái túi trắng đưa lên trước
mặt Yến Tứ Phương. Nhỏ giọng run rẩy nói: “Sư phụ, sinh thần vui vẻ.” Cúi đầu xuống thấp,
giống như là làm sai chuyện gì vậy.
Âu Dương Yến rõ ràng sửng sốt, hàn ý ở đuôi chân
mày càng đậm, đầu mày khẽ nhíu như đang ngầm nhẫn nhịn cái gì đó, nhẹ cúi mắt
xuống, qua một hồi mới lạnh lùng mà tiếp nhận vật trong tay Vô Cầu, nói: “Theo
sư phụ nhiều năm như vậy, ngươi cũng biết bào chế thuốc an thần sao!”
Không thể nói là đang tức giận, cũng không giống
như đang khen ngợi Vô Cầu. Tên
nhóc kiangẩng đầu vẻ mặt phủ một lớp sương mù mà nhìn tôi. Tôi cười tươi với hắn, đi qua, cầm chén trực
tiếp đặt vào tay khác của Yến Tứ Phương:“Nè, mau ăn đi, tuy là lạnh rồi, tuy
rằng có thể ăn sẽ không ngon nhưng ngươi nếu như dám nói một câu không ngon, ta
tuyệt đối sẽ đem bát mì này úp vào mặt ngươi.” Cong mắt lên cười cườivới hắn.
Tôi nhìn khóe miệng của Yến Tứ Phương hơi co giật. Tôi thề là hắn thật sự co
rút lại một chút.
Đôi mắt màu tím kia đầu tiên là mang theo vẻ tức
giận kinh ngạc lườm tôi cùng tiểu Vô Cầu mỗi người một cái. Rồi miễn cưỡng mà
cầm lấy đôi đũa Vô Cầu đưa lên, gắp một chút mì, mày nhíu chặt, hỏi: “Các ngươi
có chắc là cái này có thể ăn được sao?”
Vô Cầu đảo con mắt, cười hì hì nhìn về phía tôi: “Lăng tỷ tỷ nói có thể ăn
được.”
NND tên nhóc xấu xa này đem tội lỗi đẩy hết lên
một mình tôi! Thật đáng hận! Nhóc con
nàylớn lên cũng sẽ không phải là đồ tốt nha, sư phụcậu là Ma Y, đồ xấu xa như cậu sẽ biến thành Ngụy Y!
(*) Ngụy = Gian trá.
Yến Tứ Phương hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng đem
chiếc đũa gắp mấy cọng mỳ đen sì sì ăn vào trong miệng.
Lần này khóe miệng của hắn co rút phải chừng ba giây mới trở lại như cũ.
Trong lòng tôi vui vẻ tung hô một tiếng. Tôi
tuyệt đối, tuyệt đối không phải là cố ý thêm mấy giọt giấm với đường vào trong
mì đâu nha!
Lúc Yến Tứ Phương còn đang hoảng hồnmột chút thì tôi đã vươn ma
trảo về phía hắn.
Tôi dùng tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn, muốn dùng âm
thanh không lớn của tôi, che lấp đi nỗi áy náy rất sâu sắc của tôi: “Yến Tứ
Phương, ngày mà người sinh ra thật sự là một ngày rất đáng quý, cảm ơn ngươi,
đã đến thế giới này.”
“Cảm ơn.” Xin lỗi...
Cánh tay tôi nhẹ nhàng ôm lấy Yến Tứ Phương có
thể mất bao nhiêu sức lực? Có thể dựa vào gần bao nhiêu? Nhưng chỉ cần như vậy
tôi cũng có thể rõ ràng cảm thấy được hắn cứng người lại trong nháy mắt.
Giây tiếp theo, tôi bị một lực mạnh mẽ đẩy ra,
ánh mắt hắn nhìn tôi không còn nụ cười nhợt nhạt, cho dù nụ cười ấy vốn dĩ chỉ là mặt nạ treo bên ngoài
nhưng dù gì thì đó cũng là cười, còn hiện tại trong mắt hắn đều là lửa giận,
tuy không lớn nhưng rất chân thật.
Tôi lảo đảo một chút, được tiểu Vô Cầu giữ lại
mới tránh khỏi bị ngã.
“Sư phụ người làm gì vậy?” Tên nhóc Vô Cầu vậy mà lại dám nói lớn
tiếng với sư phụ nó.
Yến Tứ Phương không thèm nhìn đến Vô Cầu đang
thay tôi bất bình, ánh mắt sắt bén nhìn lướt qua tôi, lạnh lùng nói: “Thượng
Quan Lăng,cô đem
những thứ ghê tởm đó dùng trên người ta, ta căn bản không cần! Cái gì mà cảm ơn
ta đã đến thế giới này? Thật buồn cười. Cô đi hỏi thử xem, tùy tiện đi đến những con đường
lớn ở Vân Kinh
bắt lấy một người nào đó hỏi thử xem, xem bọn hắn nói thế nào? Ai có thể quên
được tràng đại hỏa ngày hôm ấy ở Vân Kinh? Ở trong cung này không biết có bao
nhiêu oan hồn đang oán hận sao ta không chết đi! Thượng Quan Lăng, sao cô không đi hỏi tên hoàng đệ đáng
thương của ta đang ở trong thủy lao, xem thử hắn có phải là cũng đang cảm ơn ta
đã sinh ra trên đời này không?
Hả?”
“Sư phụ...” Vô Cầu mở to ánh mắt không thể tin
được nhìn Yến Tứ Phương, “Sư phụ người đang nói gì vậy? Trận đại hỏa gì? Cái
gì... oan hồn? Sao Vô Cầu nghe không
hiểu...”
Tôi kéo Vô Cầu lại, ôm nó vào lòng, dịu dàng cười
với nó: “Sư phụ đệ đang tức giận mà, lời nói khi tức giận thì sao có thể xem là
thật được. Trễ quá rồi, Vô Cầu, đệ về phòng mình trước đi, ngày mai Lăng tỷ tỷ
lại mang đệ đi chơi, ngoan..”
Vô Cầu đẩy tôi ra, sững sờ nhìn chằm chằm Yến Tứ
Phương, cố chấp hỏi lại:
“Sư phụ, người hãy nói với Vô Cầu đó đều là lời nói do tức giận đi! Chỉ cần sư
phụ nói, Vô Cầu sẽ tin.”
Đôi lông mi rậm rạp của Yến Tứ Phương hạ xuống
tạo thành một bóng râm dưới mắt, hắn không nói gì. Đây coi n