
đầu nghĩ, ừm khẽ một tiếng. Ánh mặt trời
hiếm hoi của mùa đông tràn qua cửa kính quán cafe, chiếu lên mặt bàn. Lương Hoà
bỗng nhiên nhớ tới một việc, nói:
"Chị Diệp, có thể giúp em một việc
được không?"
"Chuyện gì?" Diệp
Vận Đồng nâng ly cafe lên uống một ngụm, hỏi. Thuyết phục được Lương Hoà tâm
trạng chị cũng thoải mái hơn rất nhiều, lát nữa về báo cáo kết quả ông cụ hẳn
là rất vui vẻ. Aiii, chị thở dài, con bé này nhìn cứ im im lẳng lặng như thế,
mà thực ra thì tính tình lại rất cứng rắn.
Lương Hoà cười nhẹ, rút tấm ảnh từ trong túi xách đưa
ra trước mặt Diệp Vận Đồng.
"Chị nhìn xem người trong tấm ảnh này
là ai vậy?"
Khi về tới nhà đã gần chạng vạng tối. Diệp Vận Đồng vốn
định đưa cô về nhà nhưng đột ngột bệnh viện gọi điện tới nên chị đành vội
vàng chạy đi. Trước khi đi Diệp Vận Đồng vẫn dặn Lương Hoà đừng quên đến thăm
ông một chút. Lương Hoà đồng ý, bởi vì dù sao thì cô vẫn phải đến thăm, cho dù
là trong lòng còn lấn bấn nhiều khúc mắc.
Lúc về trên hành lang có thoang thoảng mùi thuốc thơm
bay ra từ phòng cô Nhậm ở tầng hai. Thấy cô đi qua cô cười cười thay cho lời
chào. Chồng cô là phó doanh trưởng gần với doanh của Cố Hoài Ninh, ban đầu ông
ấy là lính tình nguyện công tác ở tổ quân nhu, sau đó Tổng cục Hậu Cần mở lớp
bồi dưỡng cho các sĩ quan, cấp trên liền cử ông đi học. Sở dĩ Lương Hoà nhớ rõ
chuyện này là vì hôm qua khi giới thiệu hàng xóm Cố Hoài Ninh vô tình kể lại,
rằng trước khi lấy chồng nhà cô Nhậm kinh doanh khách sạn, nên chuyện bếp núc
nấu nướng cô rất rành rẽ, làm đồ ăn rất ngon, còn nhắc cô khi nào rảnh rỗi thì
xuống học cô nấu vài món ăn.
Cố Hoài Ninh bận rộn công việc, anh sợ một mình cô ở
nhà ăn uống thất thường, không thể chỉ ăn cháo uống sữa. Ý tứ của anh Lương Hoà
đều hiểu hết. Nghĩ tới đây lòng cô rung lên, không quá khó khăn để có thể nhìn
ra, cho dù là việc gì, lúc nào, anh đều tính toán cho kế hoạch tương lai lâu
dài của hai người. Trước khi tới đây dù cô còn lo sợ bất an, nhưng vẫn tràn
ngập hưng phấn chờ mong vào cuộc sống ở tương lai. Nhưng có một số việc đột
nhiên phát sinh, Lương Hoà vẫn không thể lập tức cân bằng ngay được.
Lương Hoà cười với cô Nhậm, định lên cầu thang đi tiếp
thì cô gọi lại. Cái cách cô gọi làm Lương Hoà cứng đờ cả người:
"Cô bé ơi!"
Cô nghiêng đầu nhìn lại, cô Nhậm cười nói "Tôi
thấy sắc mặt cháu có vẻ không được khoẻ, có sao không vậy?"
Người phụ nữ này thật nhiệt tình. Lương Hoà nghĩ thầm,
cười cười "Chắc tại vừa mới tới nên
chưa quen ạ, không sao đâu cô."
"Chắc vậy nhỉ, lúc tôi mới đến đây
cũng không quen khí hậu, mãi một thời gian sau mới thích nghi được đấy! Cháu là
phải chú ý sức khoẻ, phải bồi bổ cơ thể đi. Phụ nữ yếu ớt quá cũng không tốt
cho đàn ông đâu."
Lương Hoà nghe vậy thì mặt nóng bừng lên, không cần
soi gương cô cũng biết mặt mình nhất định là đỏ hồng như trứng tôm. Người phụ
nữ này nói chuyện thật thẳng thắn quá. Lương Hoà không biết trả lời như thế
nào, suy nghĩ chậm chạp một hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “Cám
ơn cô đã quan tâm, cháu đi lên nhà đây ạ."
"Ừ, ừ, đi lên đi. Vừa nãy thấy Cố
đoàn trưởng đã về rồi đấy. Aii, mặc dù ở đây nhưng chúng tôi cũng hiếm khi được
gặp mặt cậu ấy lắm."
Anh đã về rồi? Bước chân Lương Hoà vội vã đi nhanh
hơn.
Cửa nhà đang mở ra, có hơi ấm từ máy sưởi tản khắp
nhà. Trong phòng khách không bật đèn, mờ tối, chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn từ
phòng bếp tản ra, mờ nhạt. Cô thư thái thở nhẹ ra một hơi, cởi giày đổi dép lê
đi vào nhà.
Anh đã cởi áo khoác dài, nghiêm chỉnh đứng nấu ăn
trong bếp, dáng vẻ nghiêm túc làm cho cô hơi khó chịu trong lòng. Mặc dù tư
tưởng của cô thoáng tới mức nào đi nữa, cho rằng phụ nữ không nhất thiết là
phải luẩn quẩn trong bếp cả ngày, nhưng mà khi thấy anh đứng đó nấu nướng cô
vẫn cảm thấy không thoải mái. Lương Hoà cởi áo khoác, xắn tay áo đi vào bếp.
Cô lặng yên không tiếng động đi vào bếp, Cố Hoài Ninh
nhìn nhìn, nhướn mày, "Em về rồi à?"
Lương Hoà cúi đầu khẽ ừm một tiếng, giơ tay ra tiếp
lấy chiếc muôi trong tay anh, "Để em nấu cho."
Anh liếc nhìn cô một cái, ánh mắt này làm Lương Hoà
chột dạ, giãy dụa nói: “Em cũng có thể nấu được cháo mà." Dừng
một chút cô lại than thở "Anh đừng nghĩ em vô dụng
đến mức như thế được không?"
Với giác quan tinh tế anh liền nhận ra tâm trạng cô có
vẻ không bình thường, cười bất đắc dĩ anh đưa muôi cho cô, lui về phía sau đứng
tựa vào cạnh cửa, xem cô nấu cơm.
Trong ấn tượng của anh Lương Hoà không được gọi là
béo, lúc này cô đã cởi áo khoác ra vóc dáng lại càng thêm vẻ mảnh mai. Áo dài
tay màu xám ôm sát người, lộ rõ những đường cong một cách rành mạch. Cơ thể của
cô đã không còn xa lạ gì đối với anh, nhưng những cảm giác mềm mại mà cô mang
lại vẫn còn như vừa mới đây, anh vẫn chưa kịp thưởng thức đầy đủ. Đôi mắt Cố
Hoài Ninh liếc qua một lần, cuối cùng ánh mắt