
iêng người sang mở cửa xe, Lương Hoà đứng ở hiên nhà do dự một chút, cuối
cùng vẫn bước xuống.
Cô ngồi im nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ tới Diệp Vận
Đồng có thể là dì của mình, tâm trạng Lương Hoà bắt đầu chần chừ.
"Lần này ông cụ ngất xỉu một cái mà
làm hôn mê choáng váng cả đám người. Hừ, thế có quá đáng không cơ chứ!"
Lương Hoà khẽ nhếch miệng, lại cố nín để không bật
cười lên. Ngày hôm qua từ lúc Diệp Vận Đồng nói câu đó, cô đã hiểu được tất cả
mọi chuyện, chỉ có điều là khó chấp nhận nó mà thôi. Từ khi bà ngoại qua đời
tới giờ, cô đã quen với việc bên người không còn thân thích nào khác ngoài
chồng. Đột nhiên xảy ra chuyện này cùng với việc có thêm vài người thân, thế
giới yên bình của Lương Hoà bỗng chốc bị đảo lộn. Những điều cô chưa từng nghĩ
tới bao giờ, những ngươì cô chưa từng tưởng tượng tới, lại bỗng nhiên xuất hiện
trong cuộc sống của mình, tâm trạng cô đương nhiên là luống cuống. Huống hồ,
người ông ngoại này làm cho Lương Hoà có cảm giác thất vọng.
"Chị Diệp". Gọi
như vậy xong Lương Hoà lập tức im bặt, xưng hô thế này bây giờ cũng không thể
gọi được nữa. Cô quay đầu nhìn sang Diệp Vận Đồng, "Bây
giờ, nên xưng hô như thế nào đây?"
Diệp Vận Đồng cười khổ sở, "Thôi
được rồi, đừng rối rắm, đợi lát nữa rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau."
Xe lướt vào trung tâm thành phố dừng ở trước cửa một
quán cafe. Lương Hoà xuống xe nhìn thấy tấm biển bệnh viện dựng cách đó không
xa liền thở dài, cúi đầu đi vào trong quán.
"Cuộc sống ở đây chắc vẫn chưa
quen phải không? Chờ bệnh tình ông cụ ổn định lại một chút rồi dì đưa đi thăm
thú xung quanh. Công tác của Hoài Ninh thì rất bận, Triệu Kiền Hoà kia cũng
vậy, Diệp Dĩ Trinh thì cháu lại càng không cần trông cậy gì nhiều."
Lương Hoà nhớ tới chuyện Triệu Kiền Hoà từng nói sẽ
làm hướng dẫn du lịch cho cô thì mỉm cười, mở túi xách lấy ra album đưa cho
Diệp Vận Đồng.
"Ảnh của bà ngoại giữ lại không
nhiều, chỉ có mấy tấm này thôi, chị đưa cho ông cụ xem đi."
Diệp Vận Đồng cầm album trên tay miệng khẽ nở một nụ
cười khổ, "Lương Hoà, dì biết cháu có
khúc mắc trong lòng. Nhưng chẳng nhẽ cháu không muốn gặp ông một chút sao? Mấy
hôm nay ngày nào ông cũng nhắc tới cháu cả."
Lương Hoà rũ mắt nhìn xuống, một lát sau nhẹ giọng trả
lời: "Chị Diệp, xa bà ngoại bao nhiêu năm như
vậy, chị có từng nhớ tới bà không?"
Câu hỏi của cô khiến Diệp Vận Đồng sửng sốt, có nhớ
hay không ư? Người phụ nữ đó từ lúc chị còn nhỏ đã không được sống cùng, cũng
không ở gần, chỉ còn có mấy bức ảnh chụp để lại, chị có từng nhớ hay không? Kể
từ khi ba mình đưa về một người vợ khác, kèm thêm Diệp Dĩ Trinh bé nhỏ oa oa
còn quấn trong tã lót, chị chưa từng đi tìm lại đáp án xác thực cho vấn đề này.
Tình cảm đối với mẹ của chị rất phức tạp. Hồi đầu tiên khi ba mẹ mâu thuẫn với
nhau vì người phụ nữ khác thì chị còn hận ba mình, nhưng khi mẹ dẫn chị gái bỏ
đi không một lần quay trở về, chị lại bình tĩnh hơn rất nhiều, ở lại bên ba, an
tâm ổn định cuộc sống.
"Nhớ hay không nhớ, người đó vẫn là
mẹ của mình, vẫn là người quan trọng trong sinh mệnh, đã đi vào tâm khảm của
mình. Trên người có một nửa máu thịt là do bà đã ban cho, làm sao muốn quên thì
có thể quên được chứ." Nói xong chị nhìn Lương
Hoà, trong đôi mắt chan chứa thanh thản và dịu dàng, "Có
lẽ cháu đã biết chuyện trước đây ông cụ phản bội bà ngoại, khi bà ra đi thì dì
còn nhỏ lắm, lúc đó dì cũng hận ông cụ, nhưng cháu biết không Lương Hoà, sự yêu
thương và hận thù của con người có đôi khi không duy trì được bao lâu, nhất là
vào thời điểm chính mình bị bỏ rơi không người nào quan tâm tới. Bà ngoại ra đi
không dẫn dì theo, bỏ dì ở lại, lúc đó dì bắt đầu hận bà ấy, chấp nhận an tâm ở
lại với ông. Bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy buồn cười, thật ra bao
nhiêu năm đã trôi qua rồi, tất cả đều đã thành quá khứ."
Lương Hoà cúi đầu lẳng lặng nghe.
"Sau này ông cụ bắt đầu ân hận, sống
cùng mẹ của Dĩ Trinh cũng cẩn thận hơn rất nhiều. Bà ấy cũng là người hiền
lành, nhưng tâm tư lại đa sầu đa cảm, qua đời rất sớm. Sau đó sức khoẻ của ông
cụ cũng yếu dần, Dĩ Trinh cũng không thường về nhà, bao nhiêu năm qua, ông ấy
sống cũng rất cô đơn."
Lương Hoà đột nhiên nhớ lại lúc chơi cờ ngày hôm đó,
Diệp lão nói một câu "Nhân sinh như kỳ, nhân sinh
như kỳ, mỗi một bước đi đều không thể hối hận, không thể quay đầu lại được
nữa." Không thể đi trở lại, không thể bôi xoá đi, cũng không
thể lui về phía sau, chỉ có thể chấp nhận số mệnh mà bước tiếp, cho dù đánh mất
đi những gì quý giá nhất đời cũng không thể lấy lại được. Lương Hoà dường như
đã hiểu, ông cụ đã thật già đi.
Diệp Vận Đồng nắm lấy bàn tay đặt trên bàn của Lương
Hoà. Ngẩng đầu cô nhìn lên, đôi mắt Diệp Vận Đồng sâu thẳm, đen và sáng, không
khác chút nào với đôi mắt của bà ngoại. Lúc trước cô vẫn còn hâm mộ những người
có đôi mắt vừa to vừa đen, mẹ cô và bà ngoại đều có đôi mắt như vậy, chỉ có cô
là ngoại lệ.
"Lúc nào đến gặp ông đi, nhé?"
Lương Hoà cúi