
tay thon
dài kia đang vuốt lên từng sợi tóc cô, cho tới khi chúng suôn trở lại.
"Ngày hôm đó anh đang làm gì
vậy?" Cô bỗng nhiên hỏi.
"Gì em?"
"Lần đầu tiên lúc chúng ta gặp nhau
ấy."
"À.." Anh hơi
hơi nhíu mày.
Lương Hoà thở dài, giọng rầu rĩ "Lúc
ở trong bệnh viện, anh không nhớ sao?"
Cô cảm thấy bàn tay đang vuốt tóc trên đầu mình hơi
dừng một chút, ngẩng lên nhìn đã lại thấy anh khôi phục như cũ, giọng nói trầm
ấm truyền xuống từ đỉnh đầu cô một cách chậm rãi "Sao
có thể không nhớ được, khi đó anh đến thăm đồng đội."
Anh lại lấy máy sấy tóc cho cô, lúc rút chiếc khăn lau đi đã thấy mắt cô ửng đỏ.
"Hôm đó bà ngoại em vừa mới qua đời,
ba mẹ cũng đã mất, một mình em.. không biết phải làm sao. May mắn.. may
mắn..cuối cùng đã gặp anh." Dáng vẻ
bi thương của cô khi nhớ lại những chuyện đó khiến anh không đành lòng. Lúc này
anh biết cô đang rất rối bời, khoé miệng anh khẽ mấp máy, vươn tay ra nhẹ nhàng
ôm cô vào trong ngực.
Thời điểm đó anh giúp đỡ Lương Hoà xử lý mọi việc hậu
sự cho bà ngoại, cho đến lúc đưa tang hoả táng xong xuôi. Lương Hoà tưởng rằng
anh không đến nơi hoả táng, nếu không chỉ cần cô lưu ý nhìn xung quanh một chút
là có thể thấy được chiếc xe Audi màu đen của anh đậu ở cách đó không xa. Anh
ngồi trong xe, vẫn nhìn đến lúc cuối cùng, khi cô cầm hũ tro cốt của bà ngoại
với khuôn mặt thẫn thờ.
Thật ra có một số việc cô vẫn không biết được, lần đầu
tiên hai người gặp nhau không phải ở bệnh viện, mà là trên một chuyến bay từ
London về Trung Quốc. Hai nơi này anh đi đi về về rất nhiều lần, nhưng ấn tượng
sâu sắc nhất chính là trên chuyến bay lần đó.
Hồi đó anh cùng mấy người bạn vừa tham dự xong một
cuộc họp mặt bạn học cũ. Sau khi tốt nghiệp và về nước đó là lần đầu tiên anh
quay trở lại Anh, cùng chuyến bay về hôm đó còn có vài người bạn học cùng
trường Quân sự Sandhurst. Bởi vì chênh lệch múi giờ cộng thêm hội họp vui chơi
nên anh không được nghỉ ngơi thoải mái, lên máy bay anh liền dựa vào ghế mơ
màng ngủ, vừa chợp mắt thì nghe có tiếng khóc nức nở rất kìm nén truyền vào bên
tai.
Anh ngủ không sâu, nghe tiếng khóc liền tỉnh ngay lại,
mở mắt nhìn người ngồi bên cạnh. Cô gái trẻ mặc chiếc váy màu trắng, đôi mắt
khép chặt như đang ngủ, miệng thì thào mấy câu vô nghĩa, anh nghe không rõ.
Thấy tiếng nức nở của cô càng lúc càng lớn, anh đành lấy tay khẽ đẩy vai cô một
cái. Nhìn bề ngoài không đoán ra được quốc tịch của cô, nên anh dùng tiếng Anh hỏi
cô có sao không.
Câu trả lời của cô hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của anh.
Đôi mắt cô mở to, sửng sốt mờ mịt, nhìn thấy anh thì vội vàng cuống quýt đứng
dậy xin lỗi, cứ lặp đi lặp lại: “Thật sự xin lỗi,
thật sự xin lỗi, tôi chỉ là.. thật xin lỗi..", cứ lắp
bắp mấy câu đó, nhưng anh cũng có thể hiểu được rõ ràng, nhẹ nhàng trấn an cô.
"Không sao, có lẽ cô gặp ác mộng
thôi."
Cô đột nhiên im lặng, ngồi trên ghế không nói gì nữa.
Xưa nay anh không phải là người hay chuyện, thấy cô bình tĩnh lại rồi thì lại
ngả người ra dựa vào ghế chuẩn bị ngủ tiếp, ngay vào lúc anh sắp ngủ, bên tai
lại vang lên giọng nói rất khẽ, giống như lầm bầm lầu bầu, cô nói "Nếu
như chỉ là một cơn ác mộng thì tốt quá rồi.. sẽ tốt biết bao.."
Lúc đó anh không nói gì thêm, nhưng dáng vẻ yếu đuối
của cô làm anh không thể nào quên được. Cho tới khi vô tình gặp lại ở bệnh
viện, cũng với dáng vẻ thất hồn lạc phách đó, cũng với vẻ bi thương khổ sở đó,
anh không tốn chút sức lực và trí nhớ nào lập tức nhận ra cô ngay, vô cùng dễ
dàng để nhớ lại, khiến cho ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hết thảy qua đi sau đó mọi việc cứ thế từ từ diễn ra,
bọn họ kết hôn, qua những lần nói chuyện với nhau anh biết được, ba mẹ cô mới
mất không lâu, thời gian mất cũng vào khoảng thời gian hai người gặp nhau lần
đầu tiên, chỉ cần nghĩ một chút anh liền có thể đoán được lần đó cô khóc vì
chuyện gì. Cho nên sau này anh vẫn không nhắc tới lần gặp mặt nhau vội vàng đó.
Bởi vì, cho dù như thế nào, cho dù cô muốn khoả lấp che giấu đi, đó đều là
những điều đau đớn thống khổ mà cô không thể nào quên được. Kể cả bây giờ, khi
thấy cô rối rắm như thế này, tất nhiên anh sẽ không đời nào đem ra nhắc lại.
Một lát sau Cố Hoài Ninh hơi buông lỏng cô ra, "Đi
ngủ trước đi, có chuyện gì chờ mai dậy rồi nói sau."
Rầu rĩ dựa vào ngực anh thêm một lát Lương Hoà mới
ngẩng đầu lên, đứng dậy vào phòng ngủ. Khi trông thấy căn phòng mới cô lại thở
dài, hèn gì vừa vào phòng đã có cảm giác quen thuộc, máu mủ tương thông, đến cả
sự yêu thích cũng có phần tương tự nhau. Nếu đó là dì của mình, vậy thì việc
cách biệt mấy chục năm qua là đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ tới đó trong lòng cô trở nên buồn phiền chán nản
lên, Lương Hoà rối rắm vò tóc, kéo chăn ra nằm vào trong. Cố Hoài Ninh đi vào
lấy quần áo thấy dáng vẻ phiền muộn của cô thì cười nói: “Nếu
không ngủ được thì đi ra ngoài dạo một chút?"
"Không cần đâu." Cô đáp
khẽ, thấy anh lấy quân phục mặc vào thì ngạc nhi