
h nói với Triệu Kiền Hoà "Phải
chú ý tới thằng nhãi Trương Văn này."
Triệu Kiền Hoà gật đầu, điều này anh cũng đồng ý với
Cố Hoài Ninh.
Hai người tự nhiên nói chuyện công việc trước mặt
Lương Hoà không hề kiêng dè, nhưng cô nghe mà như lọt vào trong sương mù không
hiểu gì hết. Lương Hoà ngồi thẳng lưng lên nhìn về kính phía trước thì thấy xe
đã vượt qua con đường rẽ vào Kinh Sơn, cô vỗ nhẹ vào ghế Triệu Kiền Hoà, nhắc
anh đã đi lầm đường. Mặc dù chỉ mới đến nơi này vài lần nhưng cũng không đến
mức quên đường, bởi vì bình thường các đường trên núi đều vòng vèo mấy lượt,
chỉ riêng ở Kinh Sơn là cô thấy một đường đi thẳng tắp.
Triệu Kiền Hoà cười: “Anh
không đi nhầm đâu, chúng ta đang đến nhà Diệp tướng quân mà."
"Đến nhà Diệp lão sao?" Lương
Hoà kinh ngạc hỏi.
Cố Hoài Ninh nói "Tạm thời
em sẽ đến nhà Diệp lão gia ở hai ba ngày, trong thời gian này anh sẽ chuyển đồ
đạc đến nhà mới, xong nhanh thôi."
"Chuyển về Chúc Viện ở sao anh?"
"Ừm."
Bởi vì bình thường khi sống một mình anh ở trong ký túc xá Đoàn bộ, bây giờ có
thêm cô, ở đó không tiện lắm, nên Đinh khoa trưởng của doanh trại đã cấp cho
anh một căn hộ mới trong Chúc Viện - khu nhà dành cho thân nhân của các sĩ quan
cao cấp trong Đoàn bộ.
"Nhưng.. ở nhà Diệp lão gia có phiền
lắm không?" Cô nhíu mày buồn rầu hỏi.
"Không phiền gì cả."
Hơn nữa cũng đã đến nơi rồi.
o---------------o
Diệp Vận Đồng đứng sẵn ở cửa đợi bọn họ, khi nhìn thấy
Lương Hoà chị tỏ vẻ vui ra mặt, vội vã phân phó mỗi người một tay mang hành lý
của cô vào trong nhà. Lương Hoà đứng bần thần một bên nhìn dáng vẻ bận rộn của
chị, băn khoăn muốn giúp một tay liền bị chị ngăn lại. Chị ấn Lương Hoà ngồi
xuống trên ghế sô pha bảo cô nghỉ ngơi, còn không quên dặn cậu em trai mình là
Diệp Dĩ Trinh đi lấy trà nóng cho Lương Hoà.
Diệp Dĩ Trinh đẩy kính mắt trên sống mũi lên một chút,
cười cười nhìn Cố Hoài Ninh, nói với Diệp Vận Đồng "Chính
chủ còn ngồi ở đây, sao chị lại bảo em quan tâm chăm sóc, chờ cậu ta đi rồi
tính sau."
"Chính chủ"
nghe vậy thì liếc mắt nhìn anh ta một cái, vẫn tác phong bất động ngồi im như
cũ. Ngược lại Triệu Kiền Hoà ở bên cạnh thì vui vẻ hưng phấn, ba người bọn họ
từ nhỏ lớn lên cùng nhau, sau đến lúc tốt nghiệp Trung học chuẩn bị thi Đại học
thì Cố Hoài Ninh nhập ngũ, Diệp Dĩ Trinh đi Canada, chỉ có anh vẫn ở lại trong
nước. Diệp Dĩ Trinh về nước muộn hơn Cố Hoài Ninh mấy năm, điều làm cho người
ta không hiểu được là đường đường một người có bằng Tiến sĩ kinh tế như Diệp Dĩ
Trinh, sau khi về nước lại chọn công việc là dạy học.
"Dĩ Trinh, bây giờ cậu vẫn còn dạy
học phải không?"
"Vẫn. Ở Đại học B."
"A, trường đó nổi tiếng lắm đấy, lịch
sử cả trăm năm chứ không ít đâu. Năm đó tôi thi Đại học không đủ điểm vào
trường này, sau đó không còn cách nào khác nên đành phải vào Đại học Quân
sự." Hồi đó anh học không giỏi,
đi học cũng thường xuyên nghịch ngợm quậy phá, mãi đến năm lớp 12 mới bớt quấy
rối một chút, chỉ tập trung học hành có một năm cuối, sau cùng lúc thi vào Đại
học tuy thành tích không phải nổi bật lắm nhưng cũng đủ để ứng phó với ông cụ
thân sinh trong nhà. Học Đại học cũng không cần gia đình nhúng tay can thiệp,
tốt nghiệp xong rồi cứ thế từng bước anh đi làm sĩ quan.
Diệp Dĩ Trinh khẽ cười.
Lương Hoà ngồi im chăm chú nghe bọn họ ba người nói
chuyện, cô không ngờ công việc của Diệp Dĩ Trinh lại là dạy học, bây giờ mới
nhìn lại thì với hình thức anh ta nho nhã tuấn tú như thế cũng thật có vài phần
giống dáng dấp của một giáo viên. Vừa nghĩ tới đây Cố Hoài Ninh đột nhiên buông
tờ báo trên tay xuống, đứng dậy nắm tay cô: “Lên
trên xem đi, chắc chuẩn bị phòng cho em xong rồi."
Cô ngoan ngoãn nghe lời đứng dậy, cùng anh sóng vai
nhau lên lầu, không biết rằng trên sô pha hai người đàn ông còn lại nhìn theo
chằm chằm bằng ánh mắt thú vị.
Diệp Dĩ Trinh nói "Ngày xưa
ai cũng nói Cố Tam là kẻ lạnh lùng không có tình cảm, xem đi, bây giờ cậu ta
lại là người kết hôn sớm nhất."
Triệu Kiền Hoà xoà cằm suy nghĩ một lúc rồi nói "Hắc
hắc, bởi vì Lương Hoà là cô gái rất thú vị."
Diệp Dĩ Trinh nghe vậy thì gật đầu đồng ý, điều này,
anh đã sớm được biết.
Phòng của Lương Hoà ngay bên cạnh phòng ngủ của Diệp
lão gia. Trong phòng rất nhiều ánh sáng, mở cửa sổ lập tức sáng bừng lên. Hôm
nay Diệp lão không ở nhà, biết Lương Hoà đến đã sớm dặn phải thu dọn căn phòng
này cho cô, cho dù là ở hai ngày ông cụ cũng thích được ở gần cô.
Diệp Vận Đồng cười nói với Cố Hoài Ninh: “Không
biết một già một trẻ này như thế nào mà hợp nhau đến vậy, ông cụ rất yêu mến cô
ấy, đến mức chị đây cũng cảm thấy hâm mộ."
Lương Hoà ngượng ngiụ cười còn Cố Hoài Ninh lại hơi
nhíu mày, xem ra cô vợ của anh thật là có duyên với cả nhà họ Diệp, ai cũng
nhìn cô hợp mắt hết.
Ăn cơm tối xong Cố Hoài Ninh và Triệu Kiền Hoà cùng
nhau ra về, còn có bao nhiêu việc đang chờ hai người giải quyết. Diệp lão gia
về nhà thấy Lương