Snack's 1967
Chào Anh Đồng Chí Trung Tá

Chào Anh Đồng Chí Trung Tá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323323

Bình chọn: 8.00/10/332 lượt.

Hoà đã đến thì vui mừng, hai người gặp nhau nói chuyện một

lúc lâu, mãi tới khi Diệp Vận Đồng thúc giục ông cụ mới chịu đi nghỉ ngơi, cả

ngày hôm nay ông đi nhiều, lúc nói chuyện cũng không giấu được vẻ mệt mỏi.

Diệp Dĩ Trinh im lặng ngồi trên ghế xem tập tài liệu

dày cộp, tới khi Diệp Vận Đồng đỡ ông cụ lên gác mới đặt tài liệu xuống bàn,

đưa tay ấn lên thái dương khẽ xoa xoa.

Lương Hoà không quá quen thuộc với anh, ngồi cùng nhau

như vậy cô cảm thấy không được tự nhiên, dợm đứng lên muốn về phòng ngủ, ghế

đối diện người đàn ông đột nhiên duỗi tay ra, chăm chú nhìn thẳng về phía cô,

nói một câu khiến Lương Hoà mờ mịt không hiểu:

"Cô rất giống người đó, chẳng trách

là.."


Ôi chao?! Thế này là sao? Anh ta nói xong liền đứng

dậy đi luôn lên gác, một câu như vậy khiến Lương Hoà cảm thấy mình hồ đồ luôn.

Cô nhịn không được cảm thấy thật bực bội buồn rầu, phát hiện ra một điều là mấy

người bên cạnh mình người nào người nấy đều có một đặc điểm giống nhau, đó là

lâu lâu lại quăng cho cô một quả bom.

o-----------------o

Đang bận rộn tíu tít đi làm hàng ngày, ở đây lại

trở nên rảnh rỗi đến mức nhàm chán, Lương Hoà thật sự không quen. Bây giờ cô

không phải mỗi ngày đi làm, Cố Hoài Ninh thì lại bận đến mức như rồng thấy đầu

mà không thấy đuôi, cả ngày cũng không gặp anh. May mà còn có việc để cô làm đó

là nói chuyện giải trí, chơi đùa cùng Diệp lão tướng quân. Trước khi đi cô đã

gửi đơn từ chức cho Lục Thừa Vấn, dựa vào thói quen mỗi ngày đều kiểm tra hộp

mail của anh thì giờ này chắc chắn anh đã đọc được thư của cô rồi. Nhưng hai

hôm nay sáng nào Lương Hoà cũng đến thư phòng lên mạng xem mail, vậy mà vẫn

không thấy có thư mới nào cả. Gọi điện cho Hạ An Mẫn muốn thăm dò tin tức cũng

chẳng thấy cô cô nhắc gì tới, chỉ nói luyên thuyên oanh tạc buôn chuyện với cô

một hồi lâu, cuối cùng trước khi gác điện thoại vẫn không quên chúc cô sống

hạnh phúc và sớm sớm biến thành bà bầu bụng to.

Cúp điện thoại xong Lương Hoà đột nhiên cảm thấy hốt

hoảng. Chuyện rời đi nhanh như vậy trong lòng cô vốn vẫn còn băn khoăn bất an,

dù cố gắng che giấu nhưng với tính cách tinh tế của Cố Hoài Ninh, anh vẫn nhận

ra, cho dù là anh không tỏ vẻ hay lộ ra một điều gì, nhưng Lương Hoà biết, cô

không giấu được điều gì khỏi tầm mắt của anh.

Diệp Vận Đồng thấy cô rối rắm như vậy thì thở dài, nói

chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Tâm tư nhạy cảm là cũng tốt, nhưng

nếu dùng không đúng chỗ thì chỉ thành tự ép buộc làm khổ chính mình. Nếu Hoài

Ninh đã đưa em đi rồi chẳng lẽ lại không lo được cho em hay sao. Hơn nữa, trong

chuyện này chính là bác gái hành động không đúng. Em còn băn khoăn cái gì nữa

cho thêm mệt đầu óc."


Tối hôm vừa mới tới, Diệp Vận Đồng sợ Lương Hoà ngủ

một mình buồn nên đến trò chuyện cùng cô. Lương Hoà tắm rửa gội đầu xong, Diệp

Vận Đồng ngồi một bên vừa lau tóc sấy tóc cho cô vừa ân cần nói như vậy, bàn

tay chị vuốt trên mái đầu kèm theo tiếng máy sấy rì rì, ngọn gió thổi ấm áp,

Lương Hoà lười biếng tựa vào giường, quyết định không thèm nghĩ nữa.

Cuộc sống như vậy trước kia cô từng mong muốn mà không

thể có, nay điều đó thật sự đã đến, còn xảy ra ngay trước mặt, cô không thể lùi

bước lại. Nếu đơn từ chức đã được phê chuẩn rồi thì đường lui cũng không còn

nữa, có do dự cũng không giải quyết được điều gì.



Cộp” một

tiếng, ly trà đặt xuống bàn vang lên vọng vào tai Lương Hoà, cô giật mình bừng

tỉnh thấy Diệp lão với đôi mắt hiền hoà trìu mến nhìn cô, ánh mắt trời từ ban

công chiếu vào khiến cô chói mắt, theo bản năng Lương Hoà lấy tay che mắt lại.

"Nghĩ cái gì mà bần thần cả người thế

hả, đi lấy cờ nhảy ra đây, chúng ta lại chơi tiếp."


Lương Hoà cười ngọt ngào vâng dạ rồi đứng lên đi lấy

bàn cờ. Không biết vì sao dạo gần đây ông cụ luôn thích chơi cờ nhảy với cô, cả

ngày hơn nửa thời gian nếu không phải nghe Côn Khúc thì là chơi cờ nhảy. Lúc

chơi lại còn thường xí xoá đánh đi đánh lại, mỗi lần Lương Hoà bĩu

môi oán giận thì ông lại cười "Ấy chết, quên mất quên mất,

lần sau sẽ chú ý."


Lương Hoà vừa bày bàn cờ vừa nói "Lần

này ông không được chơi ăn gian đâu nhé, đi rồi thì không được hối hận đi

lại."


Diệp lão gia cười gật gật đầu, bàn tay già nua xoa xoa

cái cằm không có râu nói "Ai, đời người như một ván

cờ, mỗi một bước đi đều không thể hối hận, không thể quay đầu lại."


Gần đây ông cụ thường hay thở dài cảm khái như vậy.

Lương Hoà mấp máy môi muốn nói, ngoài sân bỗng truyền vang tới tiếng ôtô. Cô

nhìn xuống qua cửa sổ thấy chiếc xe dừng lại ở trong sân, sau đó Cố Hoài Ninh

mở cửa bước xuống. Anh đem cô "ký gửi"

cho Diệp lão xong đến giờ biệt tích luôn đã hai ba ngày không tới, vừa nhìn

thấy anh cô định đứng lên ra đón, chợt dừng lại nghĩ nghĩ một chút, mím miệng,

tiếp tục ngồi xuống đánh cờ cùng Diệp lão gia.

Ông cụ liếc mắt một cái liền đoán ra ngay tâm tư của

Lương Hoà, phẩy phẩy t