
cả, gấp gáp như thế làm gì, sợ ba không đồng ý hay sao?"
Cố Hoài Ninh xoa đầu lông mày "Ba
một ngày đi vạn dặm, không cần lo lắng mấy chuyện này."
Cố lão gia nhíu mắt "Một
ngày vạn dặm? Nói linh tinh cái gì?"
Nói xong ông cầm chiếc hộp nhỏ trong tay Lý Uyển, đưa
cho Lương Hoà. Lương Hoà nhận lấy, mở ra thấy là một đôi ngọc bội.
"Đây là lễ vật mà mẹ đã
chuẩn bị để chúc mừng hôn lễ, chờ lúc ba về mới cùng nhau tặng các con."
Lương Hoà nhu thuận cười "Con
cám ơn ba mẹ"
Cố lão gia không nói nữa, nhíu mày cùng với Lý Uyển đi
vào trong phòng,
Qua được một cửa, Lương Hoà thở phào một hơi, cả người
mềm oặt suýt nữa ngả về phía sau. Một bàn tay đỡ lấy lưng cô, Lương Hoà xoay
người lọt vào đôi mắt đen đầy ý cười của Cố Hoài Ninh, giọng nói trầm khan thổi
nhẹ bên tai cô, vương vấn:
"Làm tốt lắm!"
Lý Uyển giữ hai người lại ăn tối, Cố Hoài Ninh không
phản đối, Lương Hoà liền ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn cơm.
Đây là lần thứ hai cô ngồi vào bàn cơm của nhà họ Cố.
Lần đầu tiên là lúc gặp mặt mấy vị trưởng bối, nhưng lúc này lại khẩn trương
hơn hồi đó nhiều lắm.
Cố Hoài Ninh hầu ba mình uống mấy chén rượu, loại rượu
Mao Đài ủ lâu năm ở Quý Châu, uống xong tiện tay anh đặt chén ở trước mặt Lương
Hòa. Cô nháy mắt mấy cái, bưng chén rượu lên khẽ nhấp một ngụm. Hương hoa lạc
tiên xông vào mũi, là một loại rượu hoa quả, độ cồn rất nhẹ.
Cố Hoài Ninh mặt không đổi sắc cầm lấy chén rượu từ
trước mặt cô, ngửa cổ thay cô uống hết.
Lý Uyển cười cười: “Xem
thằng bé này, lần đầu tiên Hoà Hoà đến nhà Hoài Ninh đã giữ chặt lấy, bảo vệ
không cho ai làm khó dễ con bé, tới lúc này vẫn còn đề phòng không thôi."
"Lương Hoà không biết uống rượu mẹ
ạ!"
Giọng nói bình tĩnh của anh làm Lương Hoà nhớ tới tình
trạng bi thảm của minh ở ngày hôn lễ.
Hôm đó, anh nắm chặt tay cô dẫn cô đi qua từng bàn
từng bàn kính rượu. Mặc dù có mấy người phù dâu chắn giúp nhưng cô vẫn bị chúc
tụng ép phải uống mấy chén. Tửu lượng của cô không tốt, chưa kịp lên xe về nhà
đã nôn ngay tại phòng vệ sinh của khách sạn. Sau lại làm sao mà về nhà cô đều không
nhớ được, cô nghĩ hôm đó Cố đội trưởng hẳn là chỉ muốn ném cô đi.
"Phụ nữ không uống rượu cũng là một
thói quen tốt.". Ba chồng cô không nhẹ không nặng nói. Ông thả
chén rượu nhìn Cố Hoài Ninh lại tiếp: “Ba thấy nếu như đã định
rồi, chuyện con cái cũng tính luôn đi. Anh cả của con chỉ có một đứa con gái,
anh hai cũng chỉ có một đứa là Gia Minh, các con cũng chuẩn bị đi thôi."
Lương Hoà nghe vậy cúi đầu không nói, phó mặc trường
hợp cho Cố Hoài Ninh ứng phó. Cố Gia Minh dường như nhìn đã quen cô bé của nó
rụt đầu rụt cổ như rùa, khinh thường liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại quay về
tiếp tục gặm miếng thịt dê trong bát.
Cố Hoài Ninh hình như cũng quen chiêu này của Lương
Hoà. Anh đưa mắt nhìn ba mình, giọng nói thong dong bình tĩnh "Lương
Hoà còn trẻ, con chưa muốn có con sớm làm cô ấy phải bận rộn."
Lương Hoà lập tức cảm thấy không bình tĩnh, vụt ngẩng
đầu lên. Bị hai bậc người lớn nhìn mình với ánh mắt dò xét cô cảm thấy da đầu
nhịn không được một trận run rẩy. Ngụ ý của Cố Hoài Ninh ai cũng có thể hiểu được.
Đây là anh suy nghĩ cho vợ mình, cô không muốn sinh con, anh không muốn làm cô
khó xử.
Cố lão gia nén giận, thấp giọng nói: “Hai
mươi tư tuổi không phải là trẻ nữa."
Còn Lý Uyển lại vẻ mặt bình tĩnh, bà gắp cho Lương Hoà
một miếng thịt vịt, mềm giọng khuyên: “Không tính là mình Hoà
Hoà, mà quan trọng là con đấy Hoài Ninh à. Con cũng ba mươi mốt tuổi rồi mà vẫn
chưa có con. Anh hai của con tuy rằng vẫn khiến cho ba mẹ lo lắng, nhưng mà dù
sao cũng đã có Gia Minh rồi. Con thấy mẹ nói có đúng không, Hoà Hoà?"
Trước vấn đề bén nhọn của Lý Uyển, Lương Hoà liếc mắt
nhìn Cố Hoài Ninh, không tìm được ở anh chút tín hiệu nào, cô chỉ còn biết vâng
lời nói "Vâng, mẹ nói đúng ạ!"
Lý Uyển cười không nói, Cố lão gia sắc mặt cũng tốt
hơn rất nhiều, khẽ nhấp một ngụm rượu Mao Đài, nói "Tóm
lại, các con phải tính toán đi."
Lương Hoà nghe xong lại há miệng. Đúng là người đứng
đầu một nhà, lời ít mà ý nhiều tổng kết ra ngay trung tâm vấn đề. Cô miết con
mắt liếc Cố đội trưởng, người này quả thực không hổ danh là lãnh đạo, có thể
không tiếng động dời mục tiêu chú ý sang cho cô một cách dễ dàng như vậy.
----------------------
Hai người về nhà đã là mười một giờ đêm.
Lương Hoà đứng tắm dưới vòi hoa sen cảm thấy đầu hơi
choáng váng. Tối nay cô ngán ngẩm tửu lượng của mình không chỉ một lần. Nếu
không có Cố Hoài Ninh chiếu cố cô hẳn là sẽ xảy ra chuyện say rượu xâú hổ ở Cố
viên mất. Tuy giờ không say nhưng hiện tại cảm giác của cô vẫn rất khó chịu.
Lúc ra ngoài, Cố Hoài Ninh cũng đã tắm xong đang ngồi
trên sô pha xem tin tức buổi chiều. Lương Hoà bước đến ngồi bên cạnh anh, tâm
thần không yên.
"Tối nay có phải em đã làm hỏng việc
không?"
"Về chuyện gì?"
"Về chuyện con cái ấy!"
Cố Hoài Ninh nhìn cô, chỉ thấy cô cúi đầu tỏ vẻ rố