
ô.
Vừa đi được vào trong liền bị Hạ An Mẫn giang tay ôm
chầm lấy, cái ôm mạnh mẽ khiến Lương Hoà ngạt thở, giãy dụa đẩy mạnh mấy lần
mới dứt ra được.
Cô bạn hất cằm cười đánh giá cô: "Mình
xem nào, sao mới chỉ mấy ngày mà trông cậu đã có vẻ gợi cảm như thế này
rồi?"
Lương Hoà dở khóc dở cười, ngầng đầu lên liền thấy Lục
Thừa Vấn cũng vừa đi tới, câu cô định nói chọc ghẹo Hạ An Mẫn liền nuốt luôn
vào bụng, đi theo Lục đại boss vào văn phòng của anh.
Lý Thiều nói, việc phỏng vấn Diệp Tán lão tướng quân
lần này do chính Lục Thừa Vấn giám sát, cho nên đã dặn trước Lương Hoà khi nào
xong việc liền trực tiếp báo cáo cho boss luôn. Lương Hoà thật tình thì cũng
không muốn lắm, Lục Thừa Vấn cùng Cố Hoài Ninh giống nhau ở chỗ khí chất quá
mạnh mẽ, đứng trước mặt hai người bọn họ cô luôn có cảm giác yếu thế.
Lục Thừa Vấn im lặng xem bản phỏng vấn trên tay, các
đề mục được viết rất gọn gàng rành mạch, đôi chỗ còn ghi chú cẩn thận, những
lời lý giải hay phê bình cũng rõ ràng, vừa nhìn liền đoán ngay được là nét chữ
xinh đẹp của cô.
Xem xong anh có vẻ hài lòng, nhìn Lương Hoà đang đứng
cúi đầu trước mặt, nhẹ giọng nói: "Lần này quả
thật cô đã vất vả rồi."
Lương Hoà còn đứng im oán thầm trong bụng, nghe mình
được khen ngợi thì ngây dại, ngẩng đầu nhìn Lục đại boss. Vẻ mặt ngơ ngác của
cô làm Lục Thừa Vấn nhếch miệng cười khẽ, ánh mắt anh lướt qua một chút trên
người cô, nụ cười đột nhiên trở nên cứng ngắc.
Lương Hoà không chú ý tới biểu tình thoáng chốc thay
đổi của Lục Thừa Vấn, cô định nói một câu gì đó, Lục đại boss lại nói:
"Nhưng nội dung vẫn chưa được đầy đủ
lắm, cô quay về sửa lại, bổ sung thêm một chút đi."
Vừa có cảm giác đắc ý được một chút liền bay biến mất
tiêu. Lương Hoà cúi đầu nói "Vâng" một
tiếng, lấy lại bản phỏng vấn rồi đi ra ngoài.
Lục Thừa Vấn ngồi im tại ghế nhìn theo bóng dáng của
cô. Nghĩ tới vừa nãy nhìn thấy dấu hôn mờ trên cổ cô, cảm giác không thoải mái
lại ập đến trong lòng anh.
------------------
Bởi vì chỉ thị của Lục đại boss, tâm tình trạng thái
của Lương Hoà cả một ngày đều bị ảnh hưởng. Hạ An Mẫn không biết làm sao hơn
chỉ đành an ủi đồng tình cùng cô.
Toàn bộ mọi người trong Toà soạn đối với chứng bệnh
yêu cầu mọi việc phải hoàn hảo tới từng chi tiết của Lục Thừa Vấn đều bất lực
bó tay.
Vào lúc đang ăn cơm trưa Lương Hoa nhận một số điện
thoại lạ gọi tới. Cô vuốt vuốt tóc, giọng nói tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Có
chuyện gì?"
Đầu dây bên kia khá sửng sốt, sau một lát thì truyền
tới giọng nói mềm mại non nớt: "Bé, ai chọc
thím giận vậy?"
Ra là thằng nhóc tai hoạ Cố Gia Minh. Lương Hoà nhẹ
giọng nói: "Không sao cả, cháu có việc gì
không, bây giờ thím đang bận."
Cố Gia Minh vừa nghe như vậy liền mất hứng. Lương Hoà
giống hệt như Cố Hoài Việt, mỗi lần không kiên nhẫn nói chuyện với nó đều nói
như vậy cả. Lúc này nghe thấy Lương Hoà nói, thằng nhóc liền tức giận lên, "Thím
bận cái gì? Chú út cũng đến đây chơi rồi sao không thấy thím đến?"
"Chú út đang ở bên đó sao?"
"Đúng vậy, chú và ông nội đang nói về
chuyện diễn tập quân sự. Hí hí, bé, cháu đoán là chú út nhớ thím mới trở về đây
cùng hai chúng ta nha. Chứ thật ra.."
Tim Lương Hoà nhảy lên một cái, hỏi, "Thật
ra thì có chuyện gì?"
"Thật ra là tháng sau chú út phải đi
diễn tập quân sự, luyện tập bí mật không được về nhà cho nên mới phải về nhà
trước đấy. Hí hí, thím, thất vọng chưa?"
Thằng nhóc nghịch ngợm cười đắc ý, Lương Hoà cũng phải
bật cười theo.
Nói chuyện thêm một lát, cô dỗ dỗ Gia Minh cúp máy
xong, một cảm giác mất mát bỗng nhiên ập đến trong lòng, khiến trong phút chốc
cô cảm thấy buồn tới mức không thể thở được.
Lương Hoà tan sở lúc đã rất muộn, đi ra ngoài Toà soạn
liền thấy Phùng Trạm, cậu thanh niên nhìn Lương Hoà vẫy vẫy tay.
Lương Hoà bước tới, Phùng Trạm vừa mở cửa xe cho cô,
vừa nói: "Đội trưởng đang ở Cố viên,
bảo em đến đón chị về. Em đợi mãi, đứng hàng tiếng đồng hồ ở ngoài cửa mà giờ
chị mới đi ra. Không lẽ đội trưởng ngại tắc đường sợ chị phải đợi lâu nên bảo
em đi sớm?"
Lương Hoà hé miệng cười cười, cũng không trả lời lại
cậu ta.
Chiếc xe từ từ hoà vào dòng xe cộ đông đúc trên đường,
Lương Hoà ngồi ở ghế sau nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe, im lặng nhìn cảnh vật
bên ngoài.
Phùng Trạm lén nhìn cô qua kính chiếu hậu, thấy sắc
mặt cô không vui cũng không tiện hỏi. Không khí im lặng thật lâu. Một lát sau
Lương Hoà mới hỏi: "Phùng Trạm, cậu có biết
chuyện diễn tập của anh ấy không?"
"Em có biết, ban nãy ở nhà đội trưởng
vẫn còn nói chuyện với lão gia về việc này. Chị không biết à?"
Lương Hoà im lặng, Phùng Trạm nhìn sắc mặt cô đại khái
cũng đoán được vài phần, chậm chạp nói: "Lần diễn tập này
là mệnh lệnh của Quân uỷ Trung Ương, do hai quân khu lớn liên hợp diễn tập
với nhau. Ngoại trừ quân khu của chúng ta còn có quân khu Quảng Châu nữa. Toàn
Sư bộ của đội trưởng đều có mặt trong danh sách diễn tập"
Lương Hoà chần chừ một