
n (桃花扇, tác
giả Hồng Thượng Nhậm)
(Trích Phi Điệp)
(2): Đoạn này mình không
dịch, vì dịch ra nghĩa sẽ không hay. Đáng nhẽ mình nên tìm đoạn thơ
mà các nhà thơ đã dịch thì hay hơn. Nhưng mình lười quá. Mà có lẽ các bạn
cũng ko quan tâm lắm đến đoạn ca khúc đó đâu nhỉ:))
: Diệp lão là người đầu
tiên nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở cửa, liền cười đón bọn họ vào phòng.
Lương Hoà vừa ngẩng đầu lên liền lọt vào đôi mắt đen
sâu thẳm của Cố Hoài Ninh, anh hình như hơi cười, ánh mắt lại sáng quắc. Không
thể phủ nhận rằng đối với biểu tình kiểu thế này của Cố Hoài Ninh, Lương Hoà
vẫn không quen được. Chẳng qua nhìn thấy anh mặc quân phục nhiều lần lắm rồi
nên giờ phút này mới không bị choáng váng. Người đàn ông bên cạnh Cố Hoài Ninh,
Lương Hoà không biết. Anh ta cứ đứng nhìn cô, chằm chằm đánh giá,
không kiêng nể gì hết.
Cố Hoài Ninh chào Diệp lão, ân cần hỏi thăm tiện
thể nói chuyện vài câu. Lương Hoà im lặng đứng một bên không nói lời nào, Diệp
lão lại tưởng có mặt mọi người ở đây nên vợ chồng son ngượng ngùng, trực tiếp
đẩy Diệp Vận Đồng cùng Triệu Kiền Hoà ném xuống phòng bếp, còn bản thân mình
thì lên thư phòng ở lầu hai.
Mọi người đi hết, hai người đột ngột im lặng. Lương
Hoà đang nghĩ xem nên nói cái gì, Cố Hoài Ninh mở miệng hỏi:“Em
đến đây có việc gì vậy?"
"Em có nhiệm vụ phỏng vấn Diệp lão
tướng quân."
"A.." Cố Hoài
Ninh nghe xong nhẹ nhàng cười, "Toà báo của em giao cho em
một việc tốt thật. Em đến lúc nào?"
"Em đi máy bay đến hôm qua."
Hai người lại im lặng không nói làm Triệu Kiền Hoà
ngồi rình ở trong phòng bếp cũng không bình tĩnh. Trông vẻ mặt của hai người,
trong đầu Triệu Kiền Hoà liền bùng ra năm chữ to đùng: bằng mặt không bằng
lòng. Kết luận xong Triệu Kiền Hoà định lén lút rút lui không thèm rình nữa,
liền thấy Cố tam thiếu gia đôi mắt hàn băng lạnh lẽo phóng lại đây nhìn, lạnh
đến mức anh cảm thấy run hết cả người.
"Kiền Hoà, đi ra đây!"
Triệu Kiền Hoà đưa mắt cầu cứu nhìn Diệp Vận Đồng,
nhưng Diệp Vận Đồng lại không thèm quan tâm mặc kệ anh, anh đành phải đi ra
trong ánh nhìn lạnh lẽo của Cố tam thiếu gia cùng vẻ mặt kì quái khó hiểu của
Lương Hoà.
Cố Hoài Ninh vòng tay ôm nhẹ bờ vai Lương Hoà, mùi
hương Davioff quen thuộc đột nhiên thổi tới làm cho cô ngẩn người. Không thể
phủ nhận, mới chỉ gần gũi người đàn ông này chưa đầy một tuần, trong lòng cô đã
nhớ kĩ hương vị của anh.
"Đây là Triệu Kiền Hoà, bạn từ nhỏ
của anh, hiện tại cùng anh công tác trong quân đoàn."
Lương Hoà nghe vậy cười gật gật đầu, Triệu Kiền Hoà
đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời. Kỳ thật lúc nãy mới gặp cô nương này,
anh cảm thấy tuy rằng cô xinh đẹp thật đấy, nhưng mà lại không có gì
đặc biệt xuất sắc cho lắm. Bây giờ nhìn thấy cô cười, Triệu Kiền Hoà liền biết
ngay mị lực của cô gái này ở đâu. Đôi mắt màu nâu hổ phách, hơi hơi cười tức
thì toàn bộ ánh mắt đều long lanh, khuôn mặt sang bừng lên.
Triệu Kiền Hoà cười vỗ vỗ vai Cố Hoài Ninh: “Này
Cố tam, cậu đấy nhé! Có vợ xinh đẹp thế này sao lại giấu không cho anh em biết
sớm, hả?"
Chỉ một câu này cũng khiến Lương cô nương đỏ bừng cả
mặt. Cố Hoài Ninh không hề nể mặt đẩy tay anh ra, "Ví
tiền cùng điện thoại di động cậu đều lục hết rồi, nếu không mang người đến cho
cậu gặp, cậu sẽ đến tìm tận cửa nhà tôi cũng không chừng."
Triệu Kiền Hoà nghe vậy thì ngượng ngiụ cười.
--------------------------------------
Mặc dù có mặt người lớn ở đây nhưng hôm nay Lương Hoà
rất ung dung thoải mái ăn uống. Diệp lão dù sao cũng chỉ là Diệp lão, sẽ không
giống với những bậc trưởng bối ở Cố gia. Vì thế trong lúc ăn cơm tiếng cười nói
cũng rôm rả rất nhiều.
Diệp lão là người lớn tuổi, sau khi ăn xong ngồi chơi
không bao lâu liền đi nghỉ ngơi. Bọn họ cũng không tiện ngồi thêm liền đứng dậy
chào ra về. Diệp Vận Đồng đưa Lương Hoà tới cửa, cười nói: “Có
Cố đội trưởng đến đây rồi, tôi sẽ không tiễn cô nữa. Đi đường cẩn thận
nhé!"
Cả buổi tối Lương Hoà đều bị Triệu Kiền Hoà cùng Diệp
Vận Đồng trêu chọc mãi, bây giờ cũng đã quen, cô bất đắc dĩ gật gật đầu, xoay
người đi về phía Cố Hoài Ninh đi ở phía trước. Người đàn ông kia từ từ đi trước
cô. Về đêm, thành phố B gió rất mạnh, mái tóc dài của Lương Hoà bị gió thổi bay
tán loạn che khuất tầm mắt của cô. Đường trên núi đi ban ngày thì không có vấn
đề gì, nhưng vào lúc tối như thế này cô nhìn không rõ, bước chân cô không cẩn
thận quần áo đã bị một cành cây móc vào. Lương Hoà bất đắc dĩ cúi đầu tháo gỡ,
một lần nữa tóc bị gió thổi lại bị cành cây cuốn lấy, lâm vào tình thế luống
cuống.
Lương Hoà vừa chật vật gỡ tóc vừa ảo não, bỗng nhiên
một cánh tay vươn tới, ngăn cản bàn tay lóng ngóng của cô, "Đứng
yên nào, để anh."
Chỉ mấy động tác lưu loát liền gỡ được tóc cùng áo cô
khỏi nhánh cây. Lương Hoà xoa xoa chỗ da đầu bị kéo ê ẩm, nhìn khuôn mặt biểu
tình điềm tĩnh của Cố Hoài Ninh, trong bóng đêm cô thấy tim mình đập nhanh hơn.
Ban nãy Cố Hoài Ninh cùng Triệu Kiền Hoà cùng nhau lái