
o ngủ mà đáng lẽ cô đã để lại ở trong khách sạn rồi? Nghĩ
lại, Lương Hoà vạch áo ngủ ra, thế nhưng cả áo lót cũng thay cho cô? Lương Hoà
quẫn, đại quẫn.
Không, không phải là Cố Hoài Ninh chứ? Nghĩ tới đây,
Lương Hoà nhịn không được bụm mặt thở dài.
Vất vả lắm cô mới bình ổn lại tâm trạng, Lương Hoà lục
tới lục lui cũng không tìm được giày của mình, đành phải đi chân trần ra phòng
khách rót nước uống. Trên bàn ở phòng khách đặt một hộp cơm giữ ấm, Lương Hoà
mở ra thấy có một phần cháo cùng với một phần ăn sáng.
Lương Hoà im lặng, cúi đầu tiếp tục đi rót nước uống.
Cô mơ hồ nhớ tới đêm qua lúc phát sốt, không biết có nói lung tung gì với Cố
Hoài Ninh hay không. Không biết Cố đội trưởng bây giờ đang làm gì? Quần áo từ
trong ra ngoài đều bị thay đổi, nói cách khác, thân thể từ trong ra ngoài đều
bị nhìn luôn rồi! Cả cặp lồng cơm trên bàn kia nữa, còn cố ý bọc cho nóng. Cố
Hoài Ninh đột nhiên tốt với cô như vậy, Lương Hoà cảm thấy không quen.
"Ôi..."
Bởi vì ngẩn người nên không để ý nước nóng đã rót đầy
tràn ra khỏi ly. Cô kéo cái ly ra, trong lúc bối rối lại quên ấn nút tắt nước,
dòng nước nóng cứ thế chảy xuống rót vào mu bàn tay cô. Nóng tới mức cô buông
cả cái ly, choang một tiếng rơi trên mặt đất vỡ nát. Vì thế, Lương Hoà vốn vừa
cảm vừa phát sốt, bây giờ vì thất thần lại bị thêm cả bỏng tay.
Lương Hoà nhìn mảnh thuỷ tinh rơi đầy đất, buồn bực
muốn khóc. Cô định cúi xuống nhặt từng mảnh lên thì cửa ngoài kẹt một
tiếng bị mở ra, Cố Hoài Ninh từ bên ngoài đi vào, thấy bộ dáng chật vật của cô,
đôi mắt vốn vừa hẹp vừa dài của anh nheo lại:
"Làm gì vậy?"
Giọng nói thấp khẽ hơi tức giận của anh làm cô hoàng
sợ, cuống quýt đứng dậy thiếu chút nữa thì dẫm cả lên những mảnh thuỷ tinh. Cố
Hoài Ninh nhanh tay nhanh mắt, bước vụt tới bế bổng cô lên.
Khí thế mạnh mẽ của Cố đội trưởng làm cho Lương Hoà
rụt cổ lại, nói: “Em đang định lấy nước uống, không
cẩn thận làm vỡ mất cái ly rồi. Xin lỗi!"
Cố Hoài Ninh cúi đầu nhìn nhìn cô, khuôn mặt cô tái
nhợt, sau cơn bệnh trông có vẻ tiều tuỵ hẳn, anh cố nén cơn tức giận, "Không
được phép đi chân trần!"
Câu nói mang ngữ khí hoàn toàn là mệnh lệnh, Lương Hoà
ngẩn người, cô ngẩng đầu nhìn anh, cuối cùng cũng ồm ồm ừ một tiếng. Cố Hoài
Ninh sâu sắc nhìn cô một cái, ôm cô đi vào phòng ngủ.
Lương Hoà bị đặt ở trên giường, thấy anh lại sắp đi thì
lập tức nắm lấy tay anh, "Em.. em.. vẫn chưa kịp uống
nước."
Cố Hoài Ninh chằm chằm cô nhìn một lúc lâu, cô gái
hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn anh nhưng mấy ngón tay của cô vẫn túm chặt
lấy tay áo anh. Đột nhiên anh muốn cười. Đôi mắt đen và sâu cố nhẫn nhịn, cuối
cùng vẫn không nhịn được ánh lên tia tươi cười, "Em
thật là biết ép buộc người khác!"
Bàn tay vừa to vừa ấm nắm những ngón tay mềm mại của
cô, gỡ ra từng ngón, anh xoay người đi ra phòng khách rót nước cho cô.
---------------------------------
Lương Hoà uống nước xong rồi ăn cơm, thể lực khôi phục
rất nhiều. Tối hôm qua lúc phát sốt cô ra rất nhiều mồ hôi, cả áo choàng đều
ướt đẫm. May mà trong túi xách còn có chìa khoá phòng của khách sạn. Cố Hoài
Ninh dậy sớm liền lái xe đi lấy hành lý của cô mang tới, đồng thời trả luôn
phòng. Điều này cũng có nghĩa là, cho tới khi phỏng vấn Diệp lão xong, cô sẽ ở
chỗ này.
Lương Hoà nhìn ngoài cửa sổ tất cả đều một màu xanh
lục, cảm thấy thật bất lực. Nơi này buồn chán như vậy, làm sao mà anh có thể ở
lâu như vậy được?
Cố Hoài Ninh liếc mắt một cái liền thấy bộ dáng uể oải
của Lương Hoà, hạ chỉ thị nói "Tốt nhất là em lên giường
nằm nghỉ đi!"
"Nhưng mà em còn công việc
phải làm". Cô ngẩng đầu lên, biểu tình có vẻ buồn rầu.
Cố Hoài Ninh Cố đội trưởng không thèm động tĩnh, bỏ
lại một câu "Không cho phép." sau đó
mặc quân phục, khoác áo khoác liền đi luôn.
Lương Hoà hoàn toàn buồn bực.
---------------------------------------
Ở ngoại ô thành phố B quân khu Kinh Sơn cho xây một
đại viện, dành cho gia quyến người nhà của các sĩ quan và các vị lãnh đạo.
Những ai đủ tư cách đều có thể được cấp một căn hộ. Vì thế ở trong Ký túc xá
Đoàn bộ này, bình thường rất vắng vẻ.
Lương Hoà lấy áo khoác của mình mặc vào, chậm rì rì đi
trên hành lang, cô muốn xuống dưới lầu đi dạo loanh quanh một chút. Cố đội
trưởng cấm cô chỉ cấm đi tới nhà Diệp lão gia, còn trong khu vực xung quanh này
cô vẫn có thể đi dạo.
Vừa mới đi đến góc lầu hai thì phía trước có một nữ sĩ
quan đi tới. Lương Hoà nhìn kĩ thấy người này có quân hàm giống như Cố Hoài
Ninh, hai vạch hai sao, vì vậy cô lại nhìn xem thêm vài lần.
Đối phương thấy Lương Hoà nhìn chăm chú liền cười với
cô, "Cô là cô Lương phải
không?"
"Vâng." Lương
Hoà gật gật đầu, "Xin hỏi chị là...?"
Nữ sĩ quan cởi mũ bộ đội lộ ra một mái tóc tém ngắn,
bộ quân phục hiên ngang làm cho Lương Hoà cảm thấy trước mắt sáng ngời. Người
nữ sĩ quan cười thản nhiên, vươn tay ra với cô, "Tôi
là chủ nhiệm của Phòng hoá đoàn, Lục Khinh Vũ".
Hoá ra là đồng nghiệp