Insane
Chào Anh Đồng Chí Trung Tá

Chào Anh Đồng Chí Trung Tá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322531

Bình chọn: 7.5.00/10/253 lượt.

dặn Lương Hoà, "Anh đã

dọn giường sẵn rồi, em đi nghỉ trước đi."


Lương Hoà đi vào phòng ngủ, trong phòng ngập tràn

phong cách và hương vị đàn ông làm cho cô không thích ứng kịp. Cô nhìn nhìn

giường của anh, tấm chăn bộ đội màu xanh lục được gấp lại đặt ngay ngắn trên

giường. Cô đi qua ngồi xuống đưa tay sờ, cảm giác vô cùng mềm mại. Nếu như

không có tiếng nước tí tách trong phòng tắm vọng ra, nhắc cho cô biết còn có Cố

Hoài Ninh tồn tại, có lẽ Lương Hoà sẽ cảm thấy tất cả những điều này đều không

phải là sự thật. Có lẽ căn phòng này của anh chưa có người phụ nữ nào bước vào,

nghĩ tới đây, Lương Hoà nhịn không được cảm giác vừa lòng. Cô tốc chăn lên chui

vào nằm.

Lúc Cố Hoài Ninh ra khỏi phòng tắm thì Lương Hoà đã ôm

chăn ngủ rồi. Hơi thở cô đều đặn, dường như ngủ rất ngon. Cố Hoài Ninh đứng

trước giường im lặng nhìn một lát, lại thở dài một tiếng, đi ra phòng khách.

----------------------------------

Ban đầu Lương Hoà ngủ rất ngon, sau nửa đêm cô lại nằm

mơ, giấc mơ lộn xộn từng đoạn từng đoạn, cứ mơ đi mơ lại trong đầu. Cô mơ thấy

ba mẹ đã mất của mình, khuôn mặt cả hai người đều vô cùng hiền hoà, không hề

lãnh đạm như trong ấn tượng cũ của cô. Rồi bỗng nhiên cô lại mơ thấy cả bà

ngoại, mái tóc bà bạc trắng, mặc một bộ đồ diễn rộng thùng thình, đứng trên sân

khấu cúi đầu hát: “Bảo vệ cho tình nương, Chiếm đoạt nhu

hương, Mỹ cam cam viết không được phong lưu trướng. Đi tư cũng toạ một đôi. Quả

nhiên là hoan nùng yêu dài, giành được chiếm được tháng đêm hoa triêu thực chịu

hưởng".


Trong giấc mơ bà lại hát vở Trường Sinh Điện. Có lẽ là

do ban ngày cô nhớ tới bà ngoại, bà ngoại biết cô nhớ bà, nên mới hiện về trong

giấc mơ cho cô nhìn thấy. Nhưng mà không chờ cô tiến lên gặp mặt, bà ngoại đã

đi xa, "Bé, bé..."

Nhìn bóng dáng của bà ngoại, cô cảm thấy cõi lòng tan

nát, kêu một tiếng "Bà ngoại" liền

giật mình tỉnh lại. Lương Hoà mở to hai mắt nhìn, vẫn là ở trong phòng ngủ của

Cố Hoài Ninh, ánh đèn mờ mờ làm cho cô cảm thấy vô cùng suy sụp.

"Em nằm xuống đi." Một

giọng nói trầm ấm vang lên nhắc nhở cô.

Lương Hoà mê man ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Ninh, anh đang

nheo mắt nhìn cô. Trong ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt với đồng tử màu đen biểu hiện

không rõ cảm xúc. Cô thấy một tay anh cầm nhiệt kế, tay kia thì cầm một chiếc

khăn mặt.

"Em... xảy ra chuyện gì vậy?"

Cố Hoài Ninh nhìn cô, nói khẽ: “Em

đang bị sốt, 39 độ"


Lương Hoà ngẩn người, đột nhiên nắm lấy cánh tay Cố

Hoài Ninh, "Vừa nãy em mơ thấy ba mẹ em.

Rất nhiều năm rồi em chưa mơ thấy hai người, em gần như sắp quên hình dáng của

ba mẹ rồi."


Cố Hoài Ninh nhìn cô không lên tiếng, chỉ im lặng

nghe, cô nói tiếp:

"Em còn mơ thấy cả bà ngoại nữa,

không ngờ lại mơ thấy tất cả mọi người cùng một lúc như vậy.
"

Lương Hoà dường như còn đắm chìm vào suy tư sầu não,

Cố Hoài Ninh do dự một chút, cuối cùng anh nâng bàn tay lên xoa xoa mái tóc mềm

trên đầu cô, an ủi: “Em bị ốm rồi, nằm nghỉ một chút đi."

Cô đột nhiên phát sốt vào giữa đêm hôm khuya khoắt,

toàn bộ mọi người trong đội đều đã nghỉ ngơi hết, không có người hỗ trợ. Cũng

may bình thường anh có dự trữ sẵn một ít thuốc men, lục tìm ra thế mà cũng có

thứ dùng được. Cơn sốt cũng đã giảm bớt, có điều khuôn mặt trắng nõn hồng hào

tự nhiên của cô bây giờ lại ửng hồng theo kiểu không bình thường.

Sau khi hạ sốt Lương Hoà lại có cảm giác lạnh, cô liền

rúc đầu vào chăn chỉ lộ ra một chút đỉnh đầu. Từ cổ họng cho đến dạ dày đều cảm

thấy nóng bỏng, giống như vừa uống hết một bình rượu ủ lâu năm. Tự nhiên làm

sao lại trở nên như thế này, Lương Hoà đau đầu ủ rũ nghĩ.

Cố Hoài Ninh nhét nhiệt kế vào miệng của cô để đo nhiệt

độ cơ thể, "Thành phố B không phải

thành phố C, em phải mặc nhiều quần áo vào.
"

Lương Hoà đảo chuyển con mắt, tỏ vẻ đã biết.

Một lát sau, Cố Hoài Ninh lấy nhiệt kế từ miệng cô ra,

đề sát vào ngọn đèn cẩn thận nhìn kĩ. Khuôn mặt âm u căng thẳng của anh thoảng

chốc thả lỏng ra vài phần, lúc anh quay lại nhìn, cô đã ngủ.

Cố Hoài Ninh nhìn khuôn mặt yên tĩnh trong giấc ngủ

của cô, nghĩ lại tình huống lúc ban nãy chính mình đang ngủ bị tiếng nói trong

giấc mơ của cô làm cho tỉnh giấc, rồi trong lúc cô lơ mơ phát sốt đầu óc choáng

váng anh lại mớm thuốc hạ sốt cho cô, còn trấn an khi cô sợ hãi, đột nhiên anh

cảm thấy có chút khống chế không được.

"Thật đúng là biết ép buộc

người.."


Không biết phải làm thế nào, anh đành thở dài.

------------------------------------------

Sau khi uống thuốc hạ sốt, Lương Hoà ngủ thẳng một giấc tới mười một giờ trưa.

Cô chậm rãi mở mắt ra, lại vì một quầng sáng chói loà

mà nhức mắt vội nhắm lại, một lát sau mới có thể hoàn toàn mở mắt. Cô nhìn xung

quanh, căn phòng trống rỗng, Cố Hoài Ninh không có ở nhà.

Cổ họng cô vẫn rất đau, Lương Hoà giãy dụa muốn đứng

dậy xuống giường. Vừa tốc chăn lên, đột ngột chết điếng. Tối hôm qua trước khi

ngủ rõ ràng cô mặc áo choàng tắm, mà bây giờ tỉnh dậy chiếc áo choàng tắm lại

biến thành chiếc á