
g mỗi lần kiểm tra hay thí nghiệm, người
ta đều phải làm không công cho mình.”
“Thảo nào, một
mình anh bỏ về thì đúng là hơi trơ trẽn thật. Nhưng dù sao, ở nhà một mình tôi
vẫn thấy buồn quá.”
“Vậy tôi về ngay
nhé?”
“Ôi, không phải
thế. Nói chuyện với anh là tôi thấy thoải mái rồi.”
“Tôi cũng thấy
thoải mái.”
Cuộc điện thoại
giữa Taek Gi và Ji Hyeon toàn những chuyện không đâu, nhưng thoáng chốc đã hơn
một tiếng đồng hồ trôi qua. Họ cũng không biết mình đã nói chuyện lâu đến thế,
nên cứ tiếp tục trò chuyện cho đến khi chiếc điện thoại bắt đầu nóng lên.
“Tôi đi xem tivi
đây!”
“Thế nhé. Ji
Hyeon xem xong thì ngủ ngon nhé!”
“Anh Taek Gi cũng
làm việc chăm chỉ nhé!”
Ji Hyeon cúp máy
bước ra khỏi phòng, chuẩn bị vào phòng Taek Gi thì ông về.
“Ông về rồi ạ?”
“Đi đâu đấy?”
“Con định đến
phòng anh Taek Gi xem tivi ạ.”
“Ừ, vào xem đi.
Taek Gi có gọi điện thoại về không?”
“Dạ có, anh ấy
đang ở phòng nghiên cứu ạ.”
“Thôi ông đi ngủ
đây.”
“Vâng, ông ngủ ngon ạ.”
Sau khi ông về phòng, Ji Hyeon mới bước sang phòng của Taek
Gi vầ bật tivi lên. Ji Hyeon xem hết gameshow của những đôi tình nhân rồi xem
đến bản tin đêm, sau đó cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, hai mắt cô bắt đầu mơ
màng, thì đột nhiên chuông điện thoại lại reo vang.
“A lô?”
“Cô đang ngủ à?”
Vẫn là Taek Gi.
“Tôi suýt nữa ngủ
rồi. Sao anh lại gọi vậy? Anh thấy buồn à?”
“Ừ, cũng hơi buồn
buồn.”
“Anh vẫn ở phòng
nghiên cứu à?”
“Ừ.”
“Anh Taek Gi này,
vì không có tôi nên anh buồn phải không?”
Ji Hyeon vừa hỏi
xong thì nghe thấy tiếng cười của Taek Gi.
“Là thế đấy, vắng
cô tôi cũng thấy buồn.”
“Không có anh
Taek Gi ở bên, tôi cũng thấy buồn chán lắm. Sáng sớm mai anh về chứ?”
“Tôi đang định
như vậy.”
“Mai anh về, ta
đi chơi cho thỏa thích.”
“Đi đâu chơi cho
thỏa thích nhỉ?”
“Cứ theo tự
nhiên, đi đâu cũng được mà…”
Ji Hyeon bắt đầu
ngáp liên tục, dường như Taek Gi cũng biết điều đó.
“Thôi cô ngủ đi.
Tôi không gọi điện nữa đâu.”
“Anh Taek Gi mệt
lắm phải không?”
“Gắng chịu đựng
một chút thôi mà. Bác sao rồi?”
“Ông về khi nãy,
ông bảo phải vào phòng ngủ ngay, giờ chắc ông ngủ lâu rồi.”
Ji Hyeon lại
ngáp.
“Tôi xin lỗi nhé,
tại tôi cứ gọi mãi. Cô ngủ đi!”
“Vâng. Ngày mai
anh mà không về chắc tôi chán đến chết luôn đấy, vậy nên anh nhất định phải về
nhé, về sớm!”
“Tôi biết rồi.”
Ji Hyeon tắt điện
thoại rồi quay đầu về phía tivi. Chắc chương trình đã kết thúc nên đài đang
phát bài quốc ca. Ji Hyeon tắt tivi, định về phòng, nhưng rồi lại lăn ra ngủ.
Cảm giác như bị
lay người, Ji Hyeon từ từ mở mắt thì thấy trong căn phòng tối om có ai đó đang
cúi xuống nhìn mình.
“Ji Hyeon à.”
“Ơ?”
Ji Hyeon định
thần lại thì nhận ra đó là Taek Gi.
“Anh về từ khi
nào thế?”
“Vừa về thôi.”
“Mấy giờ rồi ạ?”
“Bốn rưỡi.”
“Tôi xin lỗi. Tự
nhiên tôi lại ngủ quên ở đây.”
Ji Hyeon ngồi
dậy.
“Sao anh lại về
sớm thế? Anh thức cả đêm rồi phóng luôn về à?”
“Ji Hyeon bảo tôi
phải về sớm mà, lại còn bảo là buồn nữa.”
“Vì tôi buồn nên
anh về sớm vậy sao?”
“Ừ.”
“Trời vẫn còn tối
thế kia, anh lại thức cả đêm, lái xe nhỡ buồn ngủ, để xảy ra chuyện thì sao? Từ
giờ anh đừng làm như vậy nữa.”
“Cô lo cho tôi
đấy à?”
“Lo chứ, không lo
sao được.”
“Cô bảo tôi về
sớm nên tôi về rồi đây.”
“Xì… chắc tại nhớ
tôi chứ gì.”
“Đúng là vậy
thật.”
“Anh đến đây ngủ
đi. Tôi về phòng đây.”
“Cô không nhớ tôi
à?”
Taek Gi hỏi.
“Nhớ. Nhớ cho nên
mới bảo anh về sớm…”
Ji Hyeon định
đứng lên thì Taek Gi chộp lấy tay cô. Ji Hyeon nhìn Taek Gi, Taek Gi chẳng nói
một lời, cứ thế nhìn vào gương mặt Ji Hyeon trong bóng tối.
“Anh sao thế?”
Ji Hyeon sững sờ
hỏi, trong khi Taek Gi đưa bàn tay lên vuốt ve mặt cô.
“Sao… anh lại làm
thế?”
“Bỗng nhiên, tôi
muốn thử vuốt ve mặt cô thôi.” Taek Gi hạ thất giọng nói.
“Đồ sàm sỡ!”
Ji Hyeon buông
lời mắng để nén nỗi ngạc nhiên, Taek Gi khẽ mỉm cười.
“Chà, không phải
gương mặt phẫu thuật nhỉ?”
“Đủ rồi đấy!”
Ji Hyeon định
đứng dậy thì Taek Gi nắm tay cô lại.
“Ơ, anh làm sao
vậy?”
“Tôi nhớ cô lắm.”
“Anh vừa nói rồi
mà. Tôi cũng nhớ…”
Ji Hyeon lắp bắp
trả lời, Taek Gi bắt đầu áp mặt lại gần hơn.
Ôi trời ơi, ôi
trời ơi…
Ji Hyeon cảm thấy
tim mình đập dồn dập như muốn văng ra khỏi lồng ngực. Hoàn toàn bất ngờ, Ji
Hyeon không phải mới hôn lần đầu, trước đó cô đã có những hai lần trải nghiệm
với hai người đàn ông, nhưng đây là lần đầu cô cảm thấy lòng mình rung động
mạnh mẽ đến vậy, cảm giác đó lan đến tận ngoài da. Ji Hyeon hồi hộp, tuy vẫn
chưa chạm môi nhau, nhưng cô cảm thấy có một luồng điện chạy dọc cơ thể mình,
khiến cô cảm thấy buồn nhột.
Ji Hyeon khẽ mím
môi, khép đôi mi đang rưng rưng xao xuyến. Trong chốc lát, hơi thở của Taek Gi
dồn dập, mùi hương của Taek Gi len lỏi vào sâu trong mũi.
“Taek Gi về rồi
đấy à?”
Tiếng ông khàn
khàn ngoài cửa.
“Hic.”
Chẳng ai cất
tiếng, họ như ngồi trên đống lửa, Ji Hyeon đột nhiên ngã xuống sàn, bới tung chăn
lên, còn Taek Gi thì nhanh chóng lấy chăn phủ lên người Ji Hyeon che lại.
“Vâng, bác ạ.”
“Không