
g tay, mẹ đã chẳng bắt con gái cưng của
mẹ phải chịu cực khổ như vậy... Vì không có tiền nên mới nuối tiếc, thậm chí
gây ra tội nghiệt. Lòng tham của mẹ lớn quá. Mẹ chẳng có phước có được mảnh
đất đó đâu. Cho mẹ xin lỗi nhé!”
Mẹ cầm chai dầu mè và dầu tía tô mang từ quê lên cho vào tủ
lạnh rồi lập tức bỏ vào phòng.
Ji Hyeon bỗng thấy mình có lỗi. Giả sử mẹ hỏi vặn lại
rằng nếu ở quê bất tiện như thế thì tại sao người ta lại dựng làng ở một nơi
không thể sống được như vậy, hoặc giả một mực khuyên Ji Hyeon cố gắng chịu đựng
tiếp thì có lẽ cô sẽ tức giận chối đây đẩy bằng được. Nhưng khi mẹ bảo cô thôi
đừng làm nữa rồi bỏ đi với vẻ mặt âu sầu, cô bỗng cảm thấy có lỗi biết dường
nào. Quả thật Ji Hyeon không thể chịu đựng được và không thể làm được công việc
ở Kim Cheon, quả thật việc tắm gội và chùi rửa”chỗ ấy” vô cùng bất tiện, dù cô
chẳng hề nói quá sự thật nhưng không hiểu sao khi gây cho mẹ một sự thất vọng
quá lớn, cô lại cảm thấy lòng mình bất an đến thế.
“Thôi, mặc kệ. Mình có nói gì sai đâu? Kệ... mặc kệ hết.”
Ji Hyeon nghĩ nếu giờ vào xin lỗi mẹ, bảo rằng con sẽ tiếp
tục về quê thì đúng là một hành vi ngu xuẩn. Nói thực lòng, Ji Hyeon không
muốn đi, nếu miễn cưỡng phải đi, cô hẳn sẽ rất chán ghét. Cho nên tuy trong
lòng cảm thấy áy náy, nhưng làm thế này không được, làm thế kia cũng không
xong. Tóm lại là tiến thoái lưỡng nan, chỉ tổ phiền lòng.
“Có khi mẹ giả bộ bỏ cuộc cũng nên.”
Ji Hyeon nghĩ biết đâu mẹ đang dùng khổ nhục kế, đoạn cô
nàng bỏ về phòng với tâm trạng không vui.
{ Hồi 2 {
Người mẹ “khát đất” hồi tâm chuyển ý
Ji Hyeon bướng bỉnh thay đổi bất ngờ
Ji Hyeon ngẫm lại cuộc trò chuyện khó chịu với mẹ rồi chìm
vào giấc ngủ, đột nhiên, cô bị giật mình bởi tiếng của bố, toan bước ra
ngoài thì Ji Hyeon nghe thấy những lời nói bất ngờ từ phía mẹ.
“Không cho nó xuống đó nữa. Con gái, chứ có phải con trai
đâu, làm sao sống ở chỗ đấy được? Giá bảo là người đã sống ở đó cả đời đã
đành, đến tôi đây, mình mẩy mà nhơm nhớp đã không thể chịu nổi rồi, con Ji
Hyeon nhà mình, cả ngày ướt đẫm mồ hôi thì nó chịu làm sao. Ông chú già ấy
ngay từ đầu liệu có ý định giày vò con mình không, sao có cái nhà tắm mà mãi
không xây, bảo Ji Hyeon nhà mình đến thì phải làm sao?”
“Ông ấy không lấy vợ, không nuôi con gái nên mới thế.”
“Dù chưa từng nuôi con, cái chuyện đơn giản như thế mà cũng
không biết à? Nghe con nó kể mà tôi xót cả ruột đây.”
Nghe giọng mẹ nói quả thật hết sức xót xa.
“Thế nó bảo nó không đi nữa à?”
“Tôi bảo nó khỏi phải đi rồi.”
“Vậy là ta bỏ
đất à?”
“Thôi bỏ đi. Ông
ấy đã cho đất bao giờ đâu? Nực cười quá. Nếu cho thì cứ thế mà cho, ai lại
bắt con người ta phải về trồng vườn mới cho là sao? Ông bảo ông ấy có muốn
hiến cho nhà nước hay không thì tùy. Mai ông gọi xuống đó, bảo là mẹ nó không
cho nó xuống nữa, chú cứ quyên đất cho nhà nước đi.”
“Ông cụ chắc sẽ
nổi giận đùng đùng lên mất.”
“Phản ứng ấy có
thể đoán được. Nhưng vậy thì đã sao. Con nó có mỗi cái việc tắm táp thôi còn
chẳng được. Mà nào có được tắm ướt người đâu, cũng đâu phải ngày nào cũng
tắm, vì nhà toàn đàn ông nên nó phải nhúng nước để lau người, đến cả cái việc
ấy ông cũng càu nhàu.”
“Ôi, sao lại thế
được.”
“Ji Hyeon nói mà
sai à?”
“Biết nó làm
việc vất vả đổ mồ hôi mà cư xử như thế à?”
“Đàn ông đàn ang
cứ trần nhồng nhộng ra giội một xô nước tắm là được, Ji Hyeon nhà mình đâu
thể làm như vậy. Cả nhà chỉ có một cái vòi nước trên sân, nó làm sao mà rửa
háng được, nó phải múc nước vào chậu đem vào phòng lau đấy. Ông thấy thế có
được không?”
Chết mất thôi.
Sao mẹ lại nói những lời đó với bố cơ chứ!
Ji Hyeon vừa thẹn
vừa tức, cô cảm thấy nóng mặt.
“Hừ, thật là...”
Bố chậc lưỡi.
“Sao ông lại chậc
lưỡi? Bộ ông khó chịu với tôi?”
“Không, tôi bực
mình vì chú thôi.”
“Tôi không cho nó
đi đâu. Ông cũng quên cái chuyện đất cát đi.”
“Bà, không sao đó
chứ?”
“Chẳng sao cả.
Nghĩ kỹ lại thì không chỉ có ông lão mà còn có cả một anh chàng phụ việc vườn
sống chung nữa. Ở đấy có những hai người đàn ông mà chỉ có mỗi mình Ji
Hyeon, không thể thế được.”
“Tôi biết rồi.”
“Ngày mai ông gọi
điện bảo nó không đi đâu nữa nhé.”
“Biết rồi. Bà
gọi Ji Hyeon dậy đi.”
“Gọi nó dậy làm
gì?”
“Tôi nói chuyện
với nó một chút.”
“Ông nói chuyện
gì chứ? Thôi, nó đã phải dậy từ 6 giờ sáng rồi làm việc đến cuối ngày.
Chẳng đoái hoài gì đến mặt mày, thân thể. Xanh xao lắm rồi. Tôi thực sự xót
lòng lắm. Ông để cho nó ngủ đi. Về nhà rồi thì cho nó ngủ thoải mái đi.”
Vừa nãy thấy mẹ
mặt mày ảm đạm quay về phòng sau khi bảo con mình bỏ đất và không phải về
quê nữa, Ji Hyeon cứ tưởng mẹ đang dùng khổ nhục kế. Nhưng xem ra đây không
phải khổ nhục kế mà có vẻ như mẹ đã từ bỏ mảnh đất thật. Lúc đầu khi ông họ
nói cho đất, mẹ hết nài nỉ, ta thán rồi than thân trách phận, dù Ji Hyeon cố
gắng phản đối thế nào mẹ vẫn bảo cô phải chịu đựng. Lần này tưởng rằng mẹ chỉ
thay đổi