
được chứ gì. Dạo này vào mùa
rồi nên dưa leo tươi lắm. Đừng có cắt lát đắp, gọt vỏ rồi nghiền
với bột mì mới hiệu quả. Từ giờ đến lúc trước khi con đi mẹ sẽ
làm cho con mỗi ngày. Mẹ mua mỹ phẩm cao cấp cho con nha.”
“Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện đó.”
Ji Hyeon nổi giận đùng đùng, mẹ cô cũng lập tức trở
mặt, trợn mắt nhìn cô.
“Con cố rủa thầm mẹ trong bụng cũng được, nhưng mà
bỏ vườn nho ấy thì chết với mẹ đấy!”
Mẹ bắt đầu phơi bày những suy nghĩ thật trong lòng.
“Chúng ta đã có được gì rồi? Hử? Mẹ muốn có một mảnh
đất nào đó trong tay dù chỉ một lần. Mẹ cũng muốn nhìn thấy con vỗ ngực
tự tin rằng con có đất. Hãy suy nghĩ đơn giản hơn đi con, chỉ chịu cực một
hai năm thôi rồi sau đó con muốn gì mà chẳng được. Ngày xưa con nói gì ấy
nhỉ? Phải rồi, con bảo muốn mở cửa hàng trang sức? Được đấy con à.”
“Đó là ý tưởng hồi cấp hai thôi. Bây giờ con chán rồi.”
“Không làm cái đó, thì làm cái khác cũng được.”
“Con chẳng muốn làm gì khác nữa.”
“Vậy thì khỏi phải làm gì cả, chỉ cần sống và tiêu tiền
thôi cũng được.”
Mẹ nói bằng giọng nữ cao trong dàn nhạc.
“Con muốn đi làm. Mấy việc kia chỉ toàn là lao động tay
chân thôi.”
Ji Hyeon nói xong, gương mặt mẹ tái nhợt rồi đỏ bừng.
“Con nhất định không trồng nho? Mặc cho nó là một số
tiền khổng lồ. Nói thật lòng đi, đặt tay lên ngực và nói thật xem nào.
Nếu con nhất quyết không làm ở vườn nho thì lên đỉnh Himalaya mà tu,
làm thần thánh luôn đi.”
“Việc này... thật lòng mà nói, con cũng tham, nhưng con ghét
phải làm vườn lắm.”
Đã là người, ai thấy vườn nho bao la ấy mà không nổi lòng
tham cơ chứ. Nhưng điều đáng nói là làm sao Ji Hyeon có thể bằng lòng yêu
thích công việc làm vườn được. Nếu có thì chắc chắn là nói dối.
“Ông bảo không làm vườn thì không cho đất đâu.”
“Thế nên con mới bảo mẹ đi làm vườn đi.”
“Nhưng ông có bảo mẹ làm đâu. Thôi thì con gắng trồng nho
hai năm rồi nhận vườn, lúc ấy con muốn làm gì thì làm.”
Mẹ Ji Hyeon lớn giọng nói.
“Mẹ chỉ có một ước mong thôi mà con cùng không chịu nghe mẹ
sao? Được thừa kế vườn nho chính là ước mơ của mẹ.”
Mẹ làm ầm lên còn Ji Hyeon thì nhìn mẹ với vẻ mặt nhăn nhó.
“Mẹ cũng xót con lắm chứ. Con về nhà với nước da trước đẹp
là vậy mà giờ bị rám nắng thế kia, chắc họ đã vắt kiệt sức lao động của con
tôi với đủ thứ việc trên đời nên da dẻ mới thành ra như thế, tinh thần mới suy
sụp thế này, mà hình như còn gầy rộc đi nữa này.”
“Tuy con không làm được việc gì, nhưng cũng sụt ba cân
rồi. Năm giờ sáng đã phải dậy, làm việc cật lực cho đến tận lúc mặt trời lặn
đấy.”
“Nhìn các ngón tay kìa. Các khớp ngón to ra rồi...”
“Mẹ, mẹ đang chọc tức con đấy à?”
“Chọc gì mà chọc chứ? Mẹ xót nên mới nói thế mà.”
“Vậy thì mẹ đi đi. Bố mẹ nắm tay nhau xuống đấy làm
vườn thay con đi.”
“Còn Ji Hyeok thì sao chứ, nó đang học lớp 12, làm sao
bỏ ngang mà đi được hả?”
“Thật điên mất thôi.”
Ji Hyeon đứng phắt dậy láy nước lạnh trong tủ lạnh ra uống
ừng ực.
“Từ lúc con bảo ông xây nhà vệ sinh mới cho đến giờ
vẫn chưa thấy tăm hơi gì cả. Mẹ biết trong thời gian đó con đi tắm như
thế nào không? Không có chỗ nào để rửa ráy ngoài cái vòi nước ở giữa
sân. Cả ngày làm việc mồ hôi nhễ nhại mà không tắm được, thế nên con thấm
khăn ướt lau mình. Vậy mà ông còn chẳng hiểu cho, bảo con là xài nước lãng
phí, con thực sự rất tủi thân.”
“Không tắm thì sao mà sống được?”
“Thì đấy! Mẹ xem, cứ như vậy con làm sao rửa vùng kín như
những đứa con gái khác được? Ôi, xấu hổ chết mất. Con phải múc nước vào
chậu, mang vào trong phòng lau đấy. Đã vậy còn chẳng có nước nóng nữa.”
“Ôi trời ơi là
trời.”
Mặt mẹ Ji Hyeon
trở nên biến sắc.
“Mẹ có biết mỗi
lần con múc nước về phòng lau người thì kinh khủng thế nào không? Đầu
tuần sau con đến kỳ, với cái bụng ấm ách con sẽ chẳng muốn đi đâu nửa
bước. Chỉ có ông và gã làm vườn ấy, toàn đàn ông con trai nên rất bất
tiện, bất tiện vô cùng.”
Ji Hyeon vừa nói
vừa thấy mẹ nhìn mình với vẻ vô cùng thương xót.
“Nhà dưới ấy sao
đến nông nỗi thế nhỉ? Chẳng phải đã nói là xây sẵn nhà tắm rồi mới kêu
con xuống sao. Hay vì ông lão ấy không lấy vợ nên chẳng biết gì cả.”
“Xuống Kim Cheon
rồi là chẳng có khi nào con được tắm cho đàng hoàng cả. Dùng nước tiết kiệm
là tốt nhưng dù gì thì cũng phải cho người ta tắm chứ.”
Ji Hyeon nói với
giọng ấm ức, mẹ nhìn cô như cảm thấy có lối, liên tục gật đầu.
“Thế à, mẹ biết
rồi. Nếu con không thích thì đừng đi nữa vậy.”
Bây giờ thì đến
lượt nét mặt mẹ cô trở nên uất ức nghẹn ngào dù chỉ trong chốc lát. Chẳng
biết do mẹ xót đứa con gái về quê không được tắm rửa, hay ấm ức vì phải từ bỏ
mảnh đất đã cầm chắc trong tay, mà nhìn như thể bà đang rất bất hạnh.
“Mẹ mà có cả tỷ trong tay...”
Mẹ cô lẩm bẩm như đang nói một mình.
“Mẹ mà có cả tỷ tron