
chiến thuật thôi nhưng hình như không phải vậy. Khi biết mẹ thật sự
xót xa và lo lắng cho mình, Ji Hyeon còn cảm thấy có lỗi hơn lúc sáng, đầu óc
cô bấn loạn vì chẳng biết làm thế nào.
Ji Hyeon rối bời trong những lo âu.
“Hay là mình lại xuống đấy?”
{ Hồi 3{
Người mẹ từng khao khát đất đai nay đã hoàn toàn thay đổi.
Ji Hyeon nay đã thay đổi vì hoàn toàn khao khát đất đai.
6 giờ sáng chẳng ai đánh thức nhưng Ji Hyeon cũng tự động
mở mắt. Mới có mười ngày, Ji Hyeon đã cảm thấy cơ thể mình quen với cuộc sống ở
Kim Cheon. Cô định ngủ thêm nhưng trằn trọc mãi, không tài nào ngủ tiếp được.
Ji Hyeon ngồi dậy, ra phòng khách bật ti vi. Không có chương trình hấp dẫn,
Ji Hyeon càng cảm thấy chán. Mọi người vẫn còn đang say ngủ, Ji Hyeon đi
loanh quanh trong nhà, đầu óc trống rỗng, tự động lấy gạo từ trong
hũ ra vo gạo đặt cơm. Giờ này ở Kim Cheon đã qua giờ ăn sáng và đến
giờ ra đồng làm việc, nhưng khi đã rời xa Kim Cheon khúc khuỷu đầy
phiền muộn, cô lại cảm thấy chán nản, tẻ nhạt.
Ji Hyeon vừa về đến nhà thì đụng độ với mẹ, rồi
lại chạm trán bộ mặt hầm hầm của bố lúc tan sở về. Người thứ tư
trong gia đình là cậu em trai đã học lớp 12, sau khi tan trường còn phải
chạy đến hai lớp học thêm, hơn 12 giờ đêm mới về nhà, gặp được chốc lát
thì nó lăn ra ngủ, cũng chẳng có gì hay hớm.
Bát bẩn chưa rửa ngâm đầy bồn, chẳng phải Ji Hyeon muốn
giúp đỡ mẹ mà vì buồn chán quá nên có cứ vậy mơ màng rửa bát. Vậy mà vẫn
dư thời gian, lúc này, Ji Hyeon lấy rau mang từ dưới quê lên làm y như
Taek Gi đã làm, Ji Hyeon đang thêm gia vị vào đĩa rau trộn thì nồi cơm điện
reo lên, bật tín hiệu cơm chín. Cô xới cơm, mẹ từ trong phòng bước ra.
“Ôi trời ơi, con dậy từ khi nào thế?”
Mẹ nhìn thấy khuôn mặt mơ màng của Ji Hyeon ở nhà bếp thì
giật mình hỏi.
“Từ lúc 6 giờ.”
Ji Hyeon trả lời cộc lốc.
“Con định làm gì mà dậy sớm thế. Bảo ở dưới quê mệt mỏi thì
phải ngủ thêm chứ.”
“Con ngủ không được.”
“Ôi trời ơi, con rửa bát đấy à? Ôi, lại còn nêm gia vị cho
rau trộn nữa à? Nấu cơm luôn à? Con bị làm sao thế?”
Mẹ không giấu được nỗi kinh ngạc.
“Tại con thấy chán quá nên...”
“Làm mẹ giật cả mình, ôi trời ơi…”
“Có gì đâu mà mẹ giật mình.”
Ji Hyeon đang cằn nhằn thì bố cũng bước ra.
“Mình ơi, nhìn con Ji Hyeon này. Sáng sớm tinh mơ đã dậy
làm hết các thứ này.”
Có gì trọng đại đâu mà mẹ lại om sòm lên, kể với bố
chuyện Ji Hyeon đã làm, mà sao bố cũng khen ngợi cô quá mức như thế. Ji
Hyeon nghĩ, chắc do cô hai mươi sáu tuổi rồi mà chưa hề phụ mẹ việc nhà,
chẳng trách bố mẹ lại xúc động đến vậy. Tuy nhiên, Ji Hyeon lại cảm thấy bực
mình bởi phải nghe những lời chẳng mấy hay ho rằng con gái chúng ta hăm máy
tuổi đầu giờ mới khôn lớn thật sự.
Cả nhà cùng ăn cơm sáng, sau đó bố đi làm trước, rồi đến
em trai đi học. Trước khi rửa bát, Ji Hyeon định hỏi xem mẹ uống cà phê không
thì mẹ đã mang túi xách bước ra ngoài.
“Mẹ đi đâu à?”
“Ừ.”
“Mẹ đi đâu đấy? Con đang định uống cà phê, mẹ uống không?”
“Con uống đi. Mẹ về rồi uống sau.”
“Nhưng mà mẹ đi đâu?”
“Mẹ tìm được việc làm rồi.”
Nghe đến từ”việc làm”, Ji Hyeon quay ngoắt đầu lại nhìn mẹ
chằm chằm.
“Tìm được việc làm ạ? Việc gì? Ở đâu vậy mẹ?”
Con gái còn chưa bàn gì đến chuyện tìm việc mà mẹ đã bảo
tìm được việc làm rồi, thế là thế nào.
“Chẳng có gì to tát đâu, trước nhà mình có cái siêu
thị nhỏ ấy, ở đó còn trống một chỗ thu ngân.”
“Mẹ làm thu ngân ở siêu thị?”
Ji Hyeon hỏi với vẻ mặt bị kích động.
“Tại sao, sao mẹ lại làm ở siêu thị vậy mẹ?”
“Mẹ có làm bốc vác đâu, mẹ làm thu ngân mà. Nhiều người
cũng muốn vào làm lắm đấy, trước đây người làm chỗ ấy chính là bác hàng xóm
ở tầng trên. Nhờ có bác ấy giới thiệu nên mẹ mới được nhận vào làm.”
“Thế nhưng con hỏi là sao mẹ lại làm thu ngân?”
“Còn sao nữa, Ji Hyeok năm nay đã học lớp 12 rồi đấy.”
“Ji Hyeok học lớp 12 thì làm sao chứ?”
“Con có biết phí học thêm của nó là bao nhiêu không? Đáng
lẽ nó còn phải học thêm ở trường cao đẳng nữa nhưng đến lương của bố con
không đủ chi.”
“Con có học thêm đâu mà vẫn đậu đại học đấy thôi. Mẹ nhất
định phải cho Ji Hyeok đi học thêm mới được à?”
“Bây giờ khác thời con học đại học rồi. Bây giờ học thêm là
chính. Không thuê được gia sư thì cũng phải gởi nó vào trung tâm. Học ở trung
tâm thành tích tăng đáng kể đấy. Nó học mà không tiến bộ thì chỉ tổ phí tiền
cho trung tâm thôi. Mẹ quan sát trong mấy tháng liền, thấy hiệu quả nên mới
cho nó đi. Khoảng 6 giờ mẹ về. Mẹ sẽ đem táo và dưa vàng về, con lấy mà mát
xa nhé. Làn da đẹp bị rám nắng cả rồi còn gì.”
Mẹ đưa tay xoa mặt Ji Hyeon đầy trìu mến và nói.
“Mẹ đi làm từ bao giờ vậy?”
“Chưa đến một tuần. Cái vị trí ấy mà trống là mọi người
tranh nhau vào làm ngay. Thôi mẹ đi đây.”
Ji Hyeon cảm thấy xót xa, buồn bực vì chuyện mẹ đi làm ở siêu
thị, bất giác nét mặt cô chùng xuống, án