Insane
Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ

Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322980

Bình chọn: 9.5.00/10/298 lượt.

đứng ở đằng kia! Nếu như bị người bắt gặp lại thêm

phiền toái.

Hà Hoa vội

vàng vòng đến sau nhà mụ góa Trần, đẩy cổng sau chạy vào. Dưới ánh sáng

của ngọn đèn lớn trong phòng chiếu ra là bóng dáng Trường Sinh đứng sừng sững, trốn cũng không biết trốn, đứng cứng ngắc như đóng đinh vào mặt

đất, hai tay ấn chặt cửa sổ, ngốc ngếch cúi gằm đầu xuống.

Edit : LibraIme

Beta : Vô Phương

“Đừng đứng

ngây ngốc ra đó, đi mau!” Hà Hoa vội vàng chạy lại túm lấy cánh tay

Trường Sinh kéo đi, thầm cảm thấy may mắn không bị người khác phát hiện. Trường Sinh không nói tiếng nào, tựa như tượng gỗ bị Hà Hoa kéo một

mạch về nhà.

Hà Hoa nhẹ

nhàng đẩy cổng, ló đầu dò xét động tĩnh bên trong, thấy phòng bà Tứ vẫn

tối đèn, cô khẽ thở ra một hơi nhẹ nhỏm. Suy cho cùng lòng vẫn chưa yên, ban đêm chó sủa ồn ào như thế, bà Tứ hẳn cũng nghe thấy, chỉ là bà

không phải người thích hóng chuyện, nên sẽ không thức dậy đi xem, hơn

nữa cũng sẽ không nghĩ chuyện rối loạn đó có liên quan đến cô và Trường

Sinh.

Hà Hoa túm

chặt Trường Sinh đợi ở cổng một lát, thấy quả thật không có gì khác

thường, đánh bạo kéo Trường Sinh vào trong sân, quay người lại nhẹ nhàng cài cổng cẩn thận, rồi lôi Trường Sinh trở về phòng của hai người.

Vào phòng,

Hà Hoa không dám thắp đèn, chỉ nhìn Trường Sinh nói: “Không sao nữa rồi, mau đi ngủ thôi.” Nói xong tự mình quay đi cởi áo, đợi đến khi áo khoác đều đã cởi hết, vẫn thấy Trường Sinh đứng ở giữa phòng không nhúc

nhích.

“Sao vậy? Ngủ đi.” Hà Hoa thắc mắc.

Trường Sinh như trước không hé răng.

Hà Hoa thấy kỳ lạ, lại có chút lo lắng, kéo cánh tay Trường Sinh hỏi: “Làm sao vậy?”

Trường Sinh giống như mất hồn cúi đầu đứng ì một chỗ không nói năng gì. Trong phòng tối tăm, hai người lại mới làm chuyện lén lút, Hà Hoa không khỏi hơi

chột dạ : “Huynh đừng làm ta sợ. Bị làm sao vậy, sao không nói gì!”

Vẫn không

được đáp lại, Hà Hoa sốt ruột vội vàng thắp đèn. Trường Sinh đứng thẳng

tắp trước mặt cô, cúi đầu không nhúc nhích cũng không lên tiếng. Hà Hoa

gấp gáp định hỏi tiếp, bỗng ánh mắt dịch sang chỗ khác, phát hiện trạng

huống: đũng quần với ống quần của Trường Sinh ẩm ướt một mảng.

Không khí

xấu hổ trầm mặc bao trùm, Hà Hoa sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng

lại, chỉ sợ Trường Sinh bối rối, cố ra vẻ thoải mái: “Không sao … Không

sao …” Vừa nói vừa lại ngăn tủ lấy quần áo đưa cho Trường Sinh, “Trước

tiên huynh thay quần áo sạch sẽ đi đã, ta lấy ít nước cho huynh lau…”

Trường Sinh không nhận, cứ giữ tư thế đứng cúi đầu đó mãi, hai bàn tay siết chặt

thành nắm đấm. Hà Hoa đoán có lẽ hắn ngượng, cô không nói gì nữa, đặt

quần ở đầu giường sưởi, đi xuống bếp nấu nước. Chờ đến lúc cô bưng nước

ấm trở lại, Tường sinh đã nằm trên giường, vùi người sâu trong chăn,

quấn chặt lại. Cái quần sạch sẽ kia vẫn đặt nằm yên ngay ngắn trên đầu

giường, nhưng không thấy quần bẩn đâu.

Hà Hoa đem chậu nước đặt lên bàn, tiến đến bên giường nhỏ giọng gọi: “Trường Sinh, ta bưng nước ấm lên rồi, huynh lau đi…”

Trường Sinh không đáp lại, Hà Hoa lại nói: “Quần kia huynh cởi ra đi, ta giặt cho huynh …”

Trường Sinh trùm kín chăn không nhúc nhích, dáng vẻ giống như đang ngủ. Hà Hoa nhẹ

giọng hơn, giống như đang dỗ dành trẻ con: “Mặc quần ướt khó chịu lắm,

cởi ra ngủ thoải mái hơn.”

Mặc kệ Hà

Hoa nói, Trường Sinh từ đầu đến cuối không ừ hử lấy một tiếng. Hà Hoa

nghĩ hắn lúc này nhất định rất xấu hổ, không dám nói chuyện với cô, cô

sợ nếu như nói tiếp lại chọc hắn thẹn quá hóa giận. Không dám khuyên gì

Trường Sinh nữa, tắt đèn, leo lên giường nằm. Nhưng dù sao cô vẫn không

thể để cho hắn mặc quần dính nước tiểu ẩm ướt như vậy mà ngủ, lẳng lặng

nằm một lúc lâu, đoán Trường Sinh đã ngủ say, liền lặng lẽ ngồi dậy,

thật cẩn thận vén chăn của hắn lên, hy vọng thừa dịp hắn đang ngủ giúp

hắn đem quần cởi ra. Nhưng cô mới vén cạnh chăn lên một chút, Trường

Sinh tựa như đứa trẻ bị hoảng sợ cuộn tròn thân mình né tránh, hắn ra

sức kéo chăn, bao mình thành một con nhộng lớn, dán sát người vào tường.

Hà Hoa cũng không dám động tiếp, cô vừa mới vén nhẹ góc chăn một cái, đã thấy rõ

Trường Sinh chân không có mặc quần. Cô nghĩ có lẽ chính mình mới ngốc.

Thực là, Trường Sinh tuy là ngốc, tuy là xấu hổ, cũng không thể mặc quần dính nước tiểu ẩm ướt mà ngủ.

Sáng sớm

hôm sau, Hà Hoa tìm khắp phòng, lại không làm sao tìm ra bóng dáng cái

quần kia đâu, thuận miệng hỏi: “Huynh cởi quần ra để đâu rồi?”

Trường Sinh nghiêm túc gấp chăn, hoàn toàn không quan tâm đến lời vợ.

Hà Hoa nhìn Trường Sinh, thầm nghĩ chắc chắn là hắn ngượng quá đem giấu đi rồi.

Không biết làm sao đành im lặng, lòng thầm nghĩ cái quần dính nước tiểu

kia, e rằng không hò hét sẽ tìm không ra.

Lúc ăn sáng, bà Tứ cố ý vô tình nhắc tới chuyện chó sủa lẫn tiếng chiêng ồn ào đêm qua, hỏi Hà Hoa có nghe thấy không.

“A… Dạ…” Hà Hoa vụng về đáp lời, cô biết chuyện này có lẽ không giấu được bà Tứ,

cũng chỉ biết giấu được ngày nào hay ngày ấy thôi.

Bà Tứ gặng hỏi: “Nghe thấy à? Sao không thấy trong phòng cháu có động tĩnh gì?”

Hà Hoa làm

ra vẻ