
không có gì nói: “Nửa đêm đang ngủ say nên cháu cũng lười dậy …
Cháu nghe tiếng động đó dường như là nhà ai đó hắt nước bắt trộm thì
phải, như vậy cháu đi cũng không giúp được gì…”
Bà Tứ gật gật đầu, không nói thêm nữa, làm như tin lời Hà Hoa nói.
Hà Hoa ngầm nhẹ nhàng thở ra, theo bản năng đưa mắt liếc Trường Sinh một cái. Hôm
qua quên dặn hắn giữ bí mật, chỉ sợ hắn lúc này làm càn làm bậy đột
nhiên vạch trần cô. Ánh mắt cô mới đảo qua, đã thấy Trường Sinh đột
nhiên thả bát đũa, đứng lên chạy ra khỏi phòng, dường như rất vội hướng
thẳng vào nhà vệ sinh.
Bà Tứ nhíu mày: “Sao vậy, mới sáng sớm thấy nó đi vệ sinh rồi mà?”
“Ặc… Có lẽ
là tối qua uống hơi nhiều nước…” Hà Hoa thuận miệng nói cho có lệ, trong lòng cũng không khỏi lo lắng, thầm nghĩ hôm qua Trường Sinh chắc là nín lâu quá, không chịu nổi mới tiểu ra quần. Thực ra tiểu ra quần cũng đâu có gì, chỉ đừng vì nhịn quá mà sinh tâm bệnh là được rồi. Nghĩ đến
chuyện hôm qua cô lại tự trách mình, nếu không phải do cô dặn Trường
Sinh không được nhúc nhích, hắn cũng không đến mức như thế.
Bà Tứ không biết nội tình, cũng không truy đến cùng, chỉ thuận miệng nói: “Sau này
buổi tối đừng để nó uống nhiều nước vậy nữa, không tốt cho cơ thể. Trời
chuyển lạnh rồi, buổi tối ra ngoài dễ cảm lạnh.”
“Dạ, cháu biết rồi.” Hà Hoa nhìn nhà vệ sinh không yên lòng đáp lời.
Hà Hoa
không đếm coi sáng nay Trường Sinh đi nhà vệ sinh đã bao nhiêu lần rồi,
chỉ thấy hắn đi hết lần này đến lần khác, mỗi lần đi đều ở trong đó khá
lâu, thậm chí cô nghi ngờ có phải hắn bị tiêu chảy hay không. Hà Hoa
không dám hỏi, chỉ sợ làm Trường Sinh thẹn quá hóa giận, nhưng mà nhìn
sắc mặt hắn rõ ràng không giống như bị đau bụng đi ngoài.
Ăn sáng
xong nghỉ ngơi trong chốc lát, bà Tứ và Trường Sinh liền lần lượt rời
nhà. Hà Hoa thu dọn xong xuôi trở về phòng tìm cái quần bẩn kia của
Trường Sinh, cô lục tung tất cả mọi nơi có thể lên đều không thấy, tìm
đến tận trưa, cuối cùng phát hiện cái quần bẩn kia bị vứt dưới nhà vệ
sinh, lẫn với đống chất thải.
Hà Hoa vốn
sống cần kiệm, nhưng cũng chẳng thể thò tay xuống hầm cầu kéo cái quần
kia lên, cho dù cô dám làm cũng không đành lòng giặt lại cho Trường Sinh mặc tiếp. Cô có thể lý giải suy nghĩ của Trường Sinh, chỉ tiếc là làm
hỏng một cái quần tốt, đó là cái quần duy nhất của Trường Sinh không có
mảnh vá. Cô nghĩ chờ đến lúc họp chợ cuối năm sẽ dùng một chút tiền
riêng của mình mua cho Trường Sinh miếng vải, may cái quần mới, dù sao
lần này hắn cũng vì giúp cô.
Giữa trưa,
Hà Hoa theo thường lệ đưa cơm lên núi cho Trường Sinh, đi ngang qua đám
cô Ba bà Sáu quay quần bên giếng làng, đang tán gẫu khí thế ngất trời.
Ai nấy cứ làm như tận mắt thấy, đem chuyện tối qua kể ra đủ thanh đủ
sắc, giống y như khi mọi người vọt vào phòng thì mụ góa Trần và Phùng
thọt vẫn còn quấn lấy nhau trong chăn vậy. Hà Hoa trong lòng cười lạnh
hai tiếng, điềm nhiên như không đứng bên nghe họ nói chuyện, mọi người
bàn luận sôi nổi, không ai chú ý thấy cô.
Hà Hoa vẫn
như mọi ngày, ở trên núi với Trường Sinh một lúc. Trường Sinh vẫn giống
như lúc sáng sớm, cứ chốc chốc lại vất cuốc vất xẻng đó, tất tả chui vào trong rừng rậm gần đấy đi tiểu tiện. Quá nhiều lần, Hà Hoa không khỏi
lo lắng, thầm nghĩ hắn từ sáng sớm đến bây giờ một ngụm nước cũng chưa
uống, nước đâu mà tiểu lắm vậy.
Cuối cùng
một lần nọ, thấy Trường Sinh lại vội vã chạy vào cánh rừng, Hà Hoa cũng
lặng lẽ bám theo. Cô trốn ở sau một khối đá xa xa nhìn, thấy Trường Sinh chạy đến dưới một gốc cây đại thụ đứng đưa lưng về phía cô, dường như
sắp không nhịn được vội vàng cởi quần móc ‘tiểu đệ’ ra, nhưng đứng lâu
thật lâu cũng không có động tĩnh gì.
Bên kia Hà
Hoa ló cổ ra lén lút nhìn xung quanh, bên này Trường Sinh lại cúi đầu
ngơ ngác nhìn ‘em trai’ của mình, dường như vẫn không cam lòng, nắm chặt nó lắc lắc, nhưng vẫn như cũ không có gì khác. Trường Sinh mím môi đợi
một lát, cuối cùng mới chậm chạp kéo quần lên.
Hà Hoa vội
vàng xoay người rời đi, trở lại làm bộ như không có việc gì. Thấy Trường Sinh từ trong rừng đi ra, ngẩng đầu nhìn hắn cười cười, kiếm chuyện
nói: “Tối nay huynh muốn ăn gì ?”
Trường Sinh im lìm không hé răng, cầm cái cào nhỏ ngồi trên mặt đất cào cỏ dại.
Hà Hoa bước lại gần, nói: “Ta nhớ chúng ta còn một ít bột mì, tối nay ta muốn ăn, ăn bánh bao trắng nhé?”
Trường Sinh không để ý đến Hà Hoa, đứng lên né ra chỗ khác, tới chỗ xa hơn ngồi xuống làm việc tiếp.
Hà Hoa mất
mặt, lòng thầm nghĩ da mặt Trường Sinh sao còn mỏng hơn cả con gái thế
này. Không biết việc này còn ồn ào đến khi nào nữa đây.
Edit: Ong MD
Beta: Như Bình
“Tên ngốc! Đái dầm! Tên ngốc! Đái dầm…”
Trường Sinh giật mình tỉnh dậy trong cơn ngủ, hoảng hốt thò tay xuống sờ sờ dưới
quần, lúc chắc chắn mình không đái dầm mới thở phào một hơi. Nhưng cuối
cùng vẫn cảm thấy phía dưới khó chịu như sắp tè ra quần bất cứ lúc nào,
hắn vội vã xốc chăn lên chạy ra ngoài, rồi trong chốc lát lại cúi đầu
chậm chạp ra khỏi nhà vệ sinh vác vẻ mặt uể oải quay về phòng.
Hắn ngẩng
đầu