
muốn đi tiểu.”
Vẫn là
không có người trả lời, hắn muồn thò cổ dòm vào trong một cái, nhưng
trước đây bà nội có nói với hắn, xem con gái đi ngoài là đáng đánh đòn.
Hắn hơi sốt ruột, muốn đứng ở chân tường giải quyết, nhưng bà nội cũng
nói với hắn, hắn không phải trẻ con, không được tùy tiện cởi quần tiểu
bậy, muốn đi phải vào nhà vệ sinh mới được.
Lúc Trường Sinh đang ôm đũng quần gấp đến độ xoay vòng vòng, cổng sân đột nhiên bị đẩy ra, Hà Hoa từ bên ngoài chạy vào.
Trường Sinh sợ tới mức xém tiểu ra quần, hắn thấy Hà Hoa chạy vào bếp đã ngẩn người ra, lui lại hai bước nghểnh cổ nhìn vào nhà vệ sinh, rồi lại quay đầu
nhìn cổng sân đang mở rộng, không hiểu ra sao. Nhưng sau giây phút hoảng hốt, Trường Sinh quên luôn cả cơn buồn tiểu, vội vàng chạy vào bếp.
Hà Hoa vào
bếp cầm đồ đánh lửa và cây đèn dầu ra, vừa quay người lại đã thấy ngay
Trường Sinh với vẻ mặt mờ mịt đang trừng mắt nhìn cô. Cô sợ tới mức kêu
khẽ một tiếng, ôm ngực mắng: “Làm sợ muốn chết! Ban đêm đứng phía sau
người ta làm gì, định hù chết ta sao!”
Trường Sinh nói: “Sao cô lại không ở trong nhà vệ sinh?” Dừng một chút, đại khái là nghĩ tới cái gì đó, lại bồi thêm một câu, “Chúng ta có nhà vệ sinh.”
Hà Hoa
không hiểu Trường Sinh đang nói đến cái gì, cô cũng không có tâm trạng
nghe, chỉ nói: “Không cần huynh quản, huynh ngoan ngoãn về phòng ngủ
đi.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Trường Sinh bám sát rạt cô, không yên lòng: “Cô muốn làm gì? Vì sao không ngủ? Buổi tối là phải ngủ.”
Hà Hoa nói: “Ta có chuyện quan trọng hơn, huynh đi ngủ trước, ta xong việc sẽ về ngay.”
Trường Sinh lại rất nghiêm túc : “Không được! Bà nội nói trời tối không được chạy
lung tung, không được phép đi!” Tiếng hắn lớn, Hà Hoa chỉ sợ đánh thức
bà Tứ, vội vàng kéo hắn vào bếp, đóng cửa lại: “Huynh thương vợ không?”
Trường Sinh gật đầu.
Hà Hoa nói: “Thương vợ phải nghe lời vợ, bây giờ ta đi ra ngoài có chuyện cần làm,
xong sẽ về ngay, huynh ngoan ngoãn về phòng ngủ, không được phép gây ồn
ào, nghe không.”
Trường Sinh nhướng mày, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Bà nội nói trời tối không được ra khỏi cửa, nhưng cũng nói phải thương vợ. Hắn nên giữ chặt Hà
Hoa không cho cô đi đâu? Hay là nên nghe lời của cô về phòng ngủ?
Hà Hoa thấy Trường Sinh không lên tiếng, sau khi dặn dò Trường Sinh phải nghe lời
vợ xong, dặn thêm vài câu nữa rồi xoay người ra khỏi bếp. Trường Sinh
suy nghĩ mãi chưa ra, không ngăn cản Hà Hoa nhưng cũng không về phòng,
không biết làm sao đành đi theo sau Hà Hoa.
Hà Hoa trừng mắt: “Đi theo ta làm gì, về phòng ngủ đi.”
Trường Sinh không nhúc nhích cũng không nói tiếng nào, dường như nhất quyết đi theo cô. Hà Hoa sốt ruột, chỉ sợ nhỡ thời cơ, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe
lên, nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt thay đổi, nhìn Trường Sinh nói: “Huynh đi theo ta cũng được, nhưng phải nghe ta, ta nói gì phải làm đó, đây là thương vợ, biết chưa?”
“Biết.” Trường Sinh ngây ngốc gật đầu.
Hà Hoa nói: “Đầu tiên, huynh về phòng mặc thêm cái áo khoác đã, nửa đêm rồi, đừng để chết lạnh, nhanh lên nhé!”
“Ừ.” Trường Sinh quay đầu vào phòng mặc quần áo, rồi ngay lập tức chạy ra. Hà Hoa
đảo mắt qua cửa sổ phòng bà Tứ, mang theo Trường Sinh lặng lẽ rời khỏi
nhà.
Hai người
đi thẳng một mạch vào sân sau nhà mụ góa Trần, Hà Hoa chỉ vào cửa sổ sau phía sau nhà, nhìn Trường Sinh hỏi: “Thấy kia cửa sổ không? Lát nữa
huynh trông chừng ngay dưới cửa sổ đó. Nếu bên trong có người đẩy cửa sổ ra, huynh phải đè đẩy ngược lại, nhất quyết không cho người bên trong
chui cửa sổ nhảy ra ngoài, hiểu không?”
Trường Sinh nhìn vào hướng đó, rồi quay đầu nhìn Hà Hoa: “Đó là nhà người khác.”
Hà Hoa: “Ta biết là nhà người khác, nhưng chủ nhà này chẳng phải thứ tốt lành gì!
Là người xấu! Mụ ấy ức hiếp ta, ức hiếp vợ huynh, xấu xa như gã Phùng
thọt vậy đó, vậy có phải huynh nên giúp đỡ ta, bênh vực ta hay không?”
Trường Sinh nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
“Vậy là
được rồi.” Hà Hoa nói xong kéo Trường Sinh bước vào, ghé vào dưới cửa sổ lắng nghe động tĩnh, xác nhận lão Phùng thọt còn ở bên trong chưa đi,
liền quay qua nói nhỏ với Trường Sinh: “Nhớ kỹ lời dặn, giữ thật chặt
cửa sổ này, giá nào cũng không được để cho người bên thoát ra. Ta đi một lát, lát nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì, nếu ta chưa trở về thì huynh cũng không được nhúc nhích.”
Giao việc
cho Trường Sinh xong, Hà Hoa vòng ra sân trước, tìm khúc gỗ chặn cửa từ
bên ngoài, lại rón ra rón rén mò đến đống củi trong sân nhà mụ góa Trần, đổ dầu lên trên, lấy đồ đánh lửa ra đánh lửa. Ngọn lửa nhỏ gặp dầu thắp thì bùng lên, cũng không lớn. Hà Hoa ngồi xổm bên cạnh châm củi, lửa
càng ngầm thì cháy càng to.
Lúc này
toàn thôn già trẻ lớn bé đều đang ngủ say, trong nhà mụ góa Trần và
Phùng thọt vụng trộm xong cũng vùi trong chăn ngủ, mấy con chó trong
thôn phát hiện lửa cháy trước tiên, đầu tiên là một con chó sủa vài
tiếng, ngay sau đó toàn thôn bảy tám con chó đều bắt đầu sủa.
Trong nhà,
mụ góa Trần và Phùng thọt vốn có tật giật mình nên ngủ không sâu, nghe
mấy tiếng chó sủa hai người liền tỉnh, vừa mở