
hay sợ
người lạ nên không dám nói thôi. Thuốc trên mặt con là do huynh ấy bôi,
hôm qua còn luộc trứng gà cho con ăn đó… Rất tốt…”
Mẹ Hà Hoa
an tâm hơn một chút, nói: “Vậy là tốt rồi… Mẹ hôm nay mới thấy rõ, đàn
ông ư, không quan tâm có quan cao bổng lộc hay không, có khôn khéo thông minh hay không, biết thương vợ mới là tốt nhất…” Edit : LibraIme
Beta : Vô Phương
Đêm, Hà Hoa lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, những lời ban ngày mẹ nói
cùng cô như nút dây thừng thắt lại trong lòng, càng thít càng chặt, làm
cho ngực cô bức bối, giận mà không biết xả vào đâu, làm sao cũng không
tiêu tan đi được. Ngẫm bản thân mình ngốc nghếch bao nhiêu năm gọi mụ
kia là thím, lại hận không thể tự vả miệng mình vài cái. Cô ngồi dậy
nhìn Trường Sinh, thấy hắn ngủ say nên đứng dậy mặc quần áo, đi xuống
bếp lấy đồ đánh lửa và cây đèn dầu, bước ra tới cửa lại đứng lại, suy
nghĩ trong chốc lát lại bỏ chúng lại, lén lút ra cổng.
Khắp thôn
tối đen như mực, Hà Hoa khó tránh khỏi có chút sợ hãi, nhưng cứ nghĩ đến mẹ cô chịu ấm ức mà lại tức giận. Cô đi thẳng một mạch từ phía đông
thôn đến phía tây thôn, mò tới tận nhà mụ góa Trần. Trong nhà tối om, mụ góa Trần có lẽ đã ngủ từ lâu rồi. Hà Hoa vòng đến phía sau nhà ngay chỗ phòng mụ, lần mò trên mặt đất tìm tảng đá.
Cô lúc đầu
muốn đốt đống củi trong sân nhà mụ ta, thậm chí đốt luôn chuồng gà lẫn
căn phòng nhỏ phía tây. Bất luận thế nào đi nữa, loại chuyện thiếu đạo
đức như đốt lửa thiêu người, cô thật sự không làm được. Về việc đó, cô
nghĩ một lát lại thay đổi chủ ý, cho rằng ban đêm phá hết giấy trên cửa
sổ nhà mụ góa Trần, cho dù không làm mụ ta đông lạnh, thì cũng đủ khiến
lửa giận của cô hạ bớt phần nào.
Giữa lúc cô một mình tìm tảng đá, lại chợt nghe xa xa có tiếng động truyền đến,
nâng mắt nhìn, lại thấy giống như có người đang đi lại đây. Hà Hoa sợ
tới mức phát run, thầm nghĩ ban đêm ngoại trừ cô còn có người nào trong
thôn tới đây làm loạn? Đừng nói là ma quỷ gì đó nhé!
Hà Hoa căng thẳng, vội vàng trốn sau gốc cây nhìn dáo dác. Người nọ đi một mạch đến cổng sau nhà mụ góa Trần, bộ dạng ngó ngang ngó dọc như kẻ trộm, rồi
lén lút đẩy cửa bước vào trong. Tuy là ban đêm nên không nhìn rõ dung
mạo, nhưng cái dáng đi cà thọt này thì có chết Hà Hoa cũng nhận ra.
Ngoại trừ gã Phùng thọt thì còn ai vào đây nữa!
Đầu tiên
trong đầu Hà Hoa xuất hiện ý nghĩ là lão Phùng thọt này gan to hơn trời, ban đêm dám xông vào nhà dân muốn cưỡng gian phụ nữ, theo bản năng đang định hét lên gọi người, nhưng trong nháy mắt lại nhớ đến chuyện bỉ ổi
của mụ góa Trần mà mẹ cô mới kể ban ngày, thầm nghĩ chẳng lẽ gã Phùng
thọt này lén lút đến để hẹn hò yêu đương vụng trộm với mụ ta chăng? Nghĩ như thế, Hà Hoa vội vàng chạy ra cổng sau, cổng chỉ khép hờ, cô nhẹ
nhàng đẩy cửa đi vào, rón ra rón rén chầm chậm đến ngay bức tường có cửa sổ chỗ phòng mụ góa Trần, nín thở lắng nghe.
“Đồ thối tha vô lại, ngươi đừng chạm vào ta, tìm con điếm con kia của ngươi đi.”
“Ta trong sạch mà, ta nhớ nàng mà, con gà con kia có gì đẹp đẽ đâu, làm sao quyến rũ như nàng ….”
“Phì, ngươi mắng ai đó!”
“Không có, ta đau lòng cho nàng mà, mau cho ta nhìn xem nàng có bị thương không?”
“Con điếm
con kia với thằng cha khốn kiếp của nó giống y nhau, xuống tay quá độc,
hai ngày nay răng ta ê ẩm muốn rớt ra luôn nè.”
“Lại đây
lại đây, ta thổi cho nàng nha. Thằng chó họ Lý kia có yêu thương gì nàng đâu, uổng công nàng với hắn bao nhiêu năm như thế.”
“Cút xéo
qua một bên đi, ngươi ra ngoài mà xem, đàn ông có kẻ nào không mạnh hơn
tên què như ngươi! Chẳng có khỉ gì hết, chỉ chăm chăm ăn của ta, uống
của ta! Ngươi tưởng ngươi là tình nhân bé bỏng đó hả! Cũng không lấy
nước tiểu mà tắm rửa cho cái đức hạnh của ngươi đi!”
“Khà khà,
bản lãnh của ta nào thể hiện bên ngoài, tất cả phô bày hết trên giường
đó, trên đời này làm gì có ai yêu thương nàng được như ta…”
“Ưm… Cút … xéo …”
Trong phòng một đôi nam nữ lăn lộn quấn lấy nhau trên giường, ngoài phòng Hà Hoa
vừa nghe vừa mắng, trong lòng lúc này mới hiểu hóa ra hai kẻ này là một. Cần gì phải nghĩ nữa, chuyện đồn đại về cô chắc chắn từ lũ chúng nó mà
ra, có lẽ chính là do mụ góa Trần cố ý phao tin đây mà. Lại nghe mụ góa
Trần ngoài miệng nói ra chuyện với cha cô, Hà Hoa căm tức, cắn răng uất
hận, lặng lẽ ra khỏi sân.
Nói về đầu
thôn bên kia, khi Hà Hoa chỉ vừa mới mặc quần áo ra khỏi phòng, Trường
Sinh thật ra đã nghe thấy tiếng động, hắn không để ý, hắn tưởng Hà Hoa
có lẽ là đi nhà vệ sinh tiểu đêm, thực ra hắn cũng muốn đi, nhưng bà nội nói là phải yêu thương vợ, nên phải nhường cho vợ đi trước. Hắn nằm ở
trên giường đợi lâu thật lâu cũng không thấy Hà Hoa quay vào, bụng bị đè ép, nhịn không được xuống giường ra khỏi phòng, chạy đến nhà vệ sinh
đứng bên ngoài gọi: “Hà Hoa, ta muốn đi tiểu.”
Tất nhiên
là không có người trả lời hắn. Trường Sinh nghĩ, có lẽ Hà Hoa đang đại
tiện, không để ý đến hắn. Hắn yên lặng đợi thêm một lúc lâu nữa vẫn
không thấy Hà Hoa ra, nhịn không được lại thúc giục: “Hà Hoa, cô nhanh
chút đi, ta