
gày đối với
mấy mẹ con đánh chửi ngược đãi, cho dù là Đại Bảo được ông nuông chiều
nhất trong mấy đứa con cũng không thiếu đòn roi của ông. Nhưng cô không
ngờ cha ở bên ngoài lại có người tình… Hơn nữa lại còn là mụ góa Trần
kia, ngày thường lúc nào mụ ta cũng tỏ ra khí thế giữ gìn trinh tiết
trong sạch đến dọa người… Hơn nữa Đại Bảo năm nay mười sáu, tính ra đã
lâu thế rồi … thế mà cô lại chẳng biết tí gì…
Mẹ Hà Hoa
đưa tay lau nước mắt: “Nguyên nhân mẹ không dám nói gì ông ấy là vì mẹ
liên tiếp sinh liền ba đứa con gái, bản thân cũng cảm thấy có lỗi với
ông ấy… Sau lại có Đại Bảo, gánh nặng trong lòng cũng được buông xuống … Cha con hai năm sau đó đối với mẹ cũng tốt, cũng ít đi tới chỗ ả điếm
kia… Nhưng ả kia không phải người an phận, thấy cha con không quan tâm ả nữa, ngay lập tức lại thông dâm với kẻ khác. Chú Ba con với ả ta từng
có chuyện đó, chính miệng thím Ba con nói cho mẹ nghe…”
Hà Hoa trừng mắt hoảng sợ, trong thôn chú Ba cô có tiếng là người thật thà, không ngờ dám làm chuyện này…
Mẹ Hà Hoa
thở dài: “Đàn ông là vậy, như nhau cả, không cự tuyệt lại được sự lôi
kéo của hồ ly tinh… Cho nên ngày đó khi cha con nói để cho con lấy
Trường Sinh, mẹ lại cảm thấy tốt … Người ngốc có điểm tốt của người
ngốc, không có lòng gian dạ xảo, có thể một lòng một dạ sống với con cả
đời …”
Hà Hoa không câu nệ nữa, vội hỏi: “Hiện tại cha và mụ kia … Còn dính dáng gì không?”
Nước mắt
vừa mới ngưng, giờ lại ào ạt trào ra , mẹ Hà Hoa nghẹn ngào: “Thời gian
mẹ mang thai Tiểu Bảo, bụng to vượt mặt, buổi tối không thể hầu hạ ông
ấy, ông ấy muốn mà không được, lại cùng ả kia dính lấy nhau… Cứ thế co
kéo cho tới tận bây giờ… Thực đúng là đồ tim đen khốn nạn, còn không
bằng cầm thú. Đời này cái gì mẹ cũng cho hết ông ấy, thời điểm nhà ta
khốn đốn nhất, sắp chết đói tới nơi, mẹ sấp ngửa ngược xuôi kiếm cái ăn
cho ông ấy… Gả cho ông ấy đã hai mươi năm, may được bộ đồ mới duy nhất
mà ông ấy đã chửi bới, trước đó vài ngày đi thị trấn, ông ấy chỉ chăm
chăm để sắm cho ả điếm kia mảnh vải bông. Con xem, ả mang rêu rao khoe
khắp nơi đấy… Chuyện vừa rồi cũng là ả bịa chuyện đặt điều với cha con.
Cha con cũng là loại già đầu mà còn ngu, con gái mình không tin, nhất
định cứ đi tin ả … Hôm qua thấy con đánh nhau với ả, nên ông ta đau lòng cho ả, hôm nay gấp rút ép mẹ gọi con về … Mẹ chỉ hận ông trời sao lại
đui mù như thế, sao không giáng một đòn thiên lôi chém chết ả điểm lòng
dạ đầy ruồi bọ kia đi!”
Hà Hoa nghe xong trong lòng nổi bão, thấy trời dường như đổi sắc. Lâu nay cô chỉ
cảm thấy tính tình mẹ quá mềm yếu, bao năm qua chịu để cha hành hạ,
nhưng hoàn toàn không nghĩ tới rốt cuộc còn có chuyện uất ức như vậy.
Cha cô đánh cô chửi cô, cô không oán trách, ai bảo đó là cha. Nhưng
không thể tưởng tượng ông ấy lại có thể cùng mụ đàn bà kia làm ra chuyện mất đạo đức này. Cảm thấy uất nghẹn trong lồng ngực, vừa tức lại vừa
uất ức. Còn mụ góa Trần kia, cô hận tới tận tim gan, muốn xách dao đi
chém chết mụ ta luôn cho rồi.
Mẹ Hà Hoa
lau nước mắt, buồn bã nói: “Vốn không định nói cho con, sợ con nghĩ lại
thêm phiền… Nhưng chính mẹ cũng cảm thấy khó chịu, nhà ông bà ngoại cũng không có ai, hai em gái con lại lấy chồng xa, không nói với con cũng
không nói được với ai… Bây giờ mẹ cũng chẳng còn hy vọng gì khác, chỉ
trông mong mấy đứa con bình an, tương lai cưới vợ cho Đại Bảo, Tiểu Bảo … Còn cha con, mẹ không trông đợi gì nữa, mẹ chỉ nương tựa vào các con …” Lời còn chưa dứt, bà lại nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Hà Hoa lúc
này dù có vạn lần uất ức, tức giận cũng không thể bày ra trước mặt mẹ,
chỉ biết đưa tay kéo tay bà, an ủi: “Mẹ đừng phí sức tức giận vì mụ đàn
bà lăng loàn kia làm gì, không đáng để thân mình mệt mỏi như vậy… Con
nghĩ cha cũng là bị mụ ta làm cho nhất thời mê muội. Mẹ và cha đã sống
với nhau hơn hai mươi năm, cha có thể nào lại không biết ai lạnh ai nóng thật lòng tốt với cha? Mụ đàn bà kia câu ba, thông bốn rõ ràng không
phải loại đứng đắn, cha biết rõ về mụ ta nhất định cũng sẽ xa lánh mụ ta thôi…”
“Ông ta lại tin…” Mẹ Hà Hoa tức giận, “Ả đó giỏi diễn kịch… Trên giường không biết
có bao nhiêu đàn ông, lại còn dám mang bộ mặt liệt phụ trinh tiết… Cha
con ông ấy thực sự tâm dính mỡ heo, dính lấy ả để hưởng tí hương bánh
trái…”
Hà Hoa nói: “Cái loại đàn bà không biết xấu hổ này sớm muộn gì cũng chết đuối trong hố phân! Nuốt một con cóc bự chảng rồi chết nghẹn! Ngủ bị chân thối hun chết!”
Mẹ Hà Hoa
bị chọc cười nhịn không được, lau nước mắt than thở: “May mà có con bên
cạnh, bằng không mẹ tức nghẹn mà chết …” Nói xong quay đầu nhìn ngoài
cửa sổ, thấy Trường Sinh và Tiểu Bảo ngồi xổm bên chân tường ngây ngốc
nhìn chằm chằm con chó con ngủ, không khỏi buồn rầu nói, “Mẹ con chúng
ta đều là mệnh khổ… Trường Sinh thành thật thì thành thật, nhưng cũng không biết yêu thương người khác … Con nếu như không chịu được, cũng
đừng giữ lại trong lòng, mẹ nhịn cả đời, nghẹn đến cả người mang bệnh…”
Hà Hoa cũng nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Huynh ấy rất tốt, chỉ là