
thể thấy ngay được, một khi gặp tình cảnh như thế bạn đâu phải cứ tự nhủ mình đừng tức giận thì sẽ không tức giận
được đâu.
Có điều lúc giữa trưa Hà Hoa mang theo rổ trúc đi tới phía ngọn núi đưa cơm cho
Trường Sinh như mọi ngày, khi tới chỗ quẹo chợt nghe thấy phía trước có
người nhắc đến tên cô. Hà Hoa hơi sửng sốt, bước chân mới giơ ra một nửa lại rụt về, nhưng lại nghe thấy có một giọng phụ nữ tiếp tục vang lên:
“Ôi dào…nhà lão Lý vì chuyện này của cô ta mà bị mất sạch mặt mũi đó…”
Hà Hoa vừa nghe đến đó liền biết là đang nói cô, càng không thể bước ra.
Lại có một
người khác “sủa bậy” bồi theo: “Còn không phải vậy sao…Bà không thấy mẹ
cô ta đã hai ngày rồi mà còn không dám bước ra khỏi cửa đó thôi? Còn cả
cha cô ta nữa, ông ta là kẻ vô cùng hống hách đó thôi, vậy mà hôm kia
ông nhà ta nhếch miệng nói ông ta mấy câu, nếu như là ngày xưa chắc chắn ông ta đã xắn tay lên đánh nhau rồi ấy chứ, thế mà lúc ấy không nói
được một câu nào cả, mặt mày xám xịt đi về…” Bà ta vừa dứt lời thì lập
tức vang lên những tràng cười ha ha hô hô của mấy ả đàn bà khác.
Hà Hoa ra
sức bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay để ngăn ý muốn lao ra mắng chửi
đám người kia, cô nghĩ tốt hơn hết là cô nên xoay người đi đường khác,
những loại đàn bà túm năm tụm ba này thích nhất là đồn chuyện vớ vẩn bậy bạ, nếu càng nghe thì chẳng phải mình sẽ bị tức giận không đâu sao.
Nhưng nghe người ta nói láo, nói xấu sau lưng mình, hai chân cô không
thể bước đi nổi, ngược lại cô hơi nghiêng người, nghĩ rằng phải biết xem rốt cuộc là đám đàn bà phụ nữ nào khua môi múa mép bịa đặt sau lưng cô.
Mấy ả đàn
bà ở bên cạnh giếng kia nghe chuyện thì mặt mày hớn hở tươi như hoa,
cũng có người chen vào nói: “Mấy bà này bớt mồm bớt miệng cho người ta
nhờ, con bé đã phải gả cho một thằng ngốc đã khổ rồi, lúc này còn phải
chịu mấy lời bịa đặt này, ta thấy nha đầu Hà Hoa kia cũng không phải
loại người như vậy mà…” Người kia chưa dứt lời, đã có người lập tức chen vào: “Này, sao có thể là bịa đặt cơ chứ? Không có lửa làm sao có khói?
Nếu như cô ta trong sạch thì sao bị người ta đồn ầm lên cơ chứ? Sao
không ai đồn về cô? Không ai đồn về ta? Có thể thấy là cô ta nhất định
có gì đó với tên kia! Hơn nữa, không phải trong chúng ta có người tận
mắt thấy sao? Có phải vậy không thím hai?”
Đám người
này nghe giọng điệu ấy không khỏi đồng loạt cười cợt kích động hỏi:
“Này, thím hai, thím nhanh nói xem, thím nhìn thấy cái gì? Cô ta và tên
Phùng thọt thật sự gian dâm ở trong rừng cây nhỏ à? Chuyện này là thật
hay giả thế?’
Một giọng
nói phụ nữ nhỏ nhẹ đáp lại: “Chuyện đó còn giả được sao? Ta đây tận mắt
nhìn thấy mà! Chính mắt ta thấy Lý Hà Hoa và tên Phùng thọt, cả hai
người trần truồng như nhộng, uốn éo quấn lấy nhau, thỉnh thoảng lại kêu
lên một tiếng, gì mà nhanh lên, huynh huynh, muội muội, rên rỉ ưm ưm, a a ấy chứ!”
Đám người
xung quanh nghe xong càng cười ha hả, Hà Hoa vẫn đứng sau chỗ quẹo, nghe thế lửa giận bốc lên bừng bừng. Nghe giọng ả đàn bà nói những lời này
cô đã nhận ra là ai, là bà quả phụ Trần ở phía tây trong thôn. Nhà bà ta ở gần nhà mẹ cô. Bình thường thì hai nhà ra ra vào vào gặp nhau liên
tục, cô gọi bà ta là thím bao nhiêu năm nay, bà ta cũng luôn mỉm cười
đáp lại. Nhưng không thể ngờ được bà ta lại nói nhăng nói cuội, bày đặt
bịa chuyện sau lưng cô. Bà ta thật là khốn nạn vô liêm sỉ mà.
Hà Hoa
không tài nào nhẫn nhịn được nữa, bước vài bước lao ra cầm theo chiếc rổ trong tay đập thẳng cái bộp xuống trước mặt bọn họ. Đám người đang tám
chuyện giật mình sợ hãi kêu lên vội vàng né ra, có kẻ không để ý bị rổ
nặng đập thẳng xuống chân kêu ré lên. Hà Hoa chỉ thẳng tay vào mặt quả
phụ Trần, lớn tiếng mắng: “Bà mau câm mẹ cái mồm thối như phân chó của
bà đi! Giữa ban ngày ban mặt mà bà dám ở chỗ này ngậm máu phun người
hả?! Sau này Diêm Vương sẽ cắt lưỡi của bà cho chó gặm!”
Mấy người
đàn bà thấy Hà Hoa đột nhiên lao tới, khí thế bừng bừng gào lên vậy thì
đều sợ tới mức hoảng hốt, mồm miệng ấp úng, tay chân luống cuống không
biết phải làm sao, có người phản ứng nhanh ngượng ngùng nói: “Ấy ấy ,
không phải, Hà Hoa, chúng ta không nói cô… Cô nghe.. nghe nhầm rồi…”
“Lươn lẹo!” Hà Hoa trừng mắt mắng: “Khi nãy chính tai ta nghe thấy hết rồi! Hôm nay nếu không giải quyết chuyện này cho rõ ràng thì các người ai cũng đừng
mong rời khỏi đây! Không phải là muốn làm cho ta không thể sống yên ổn
sao? Được thôi, các người không cần phải chờ thêm nữa! Ngày mai ta rảnh
rỗi đó, tới mà đốt nhà ta đi. Chúng ta cùng xem xem rốt cuộc kẻ nào mới không sống yên được.”
Lúc này mặt của đám người kia thật sự hiện rõ sự xấu hổ, thấy Hà Hoa hùng hùng hổ
hổ như vậy, trong lòng không khỏi hơi sợ hãi. Trong thôn nhỏ này không
có ai là không biết cha Hà Hoa là người hung tàn, ngang ngược không dễ
chọc vào. Con trai lớn của ông ta mới mười sáu tuổi thôi nhưng cũng
giống như tiểu bá vương (*), không quan tâm đối thủ có lớn hơn mình
không, cứ thế vung tay giơ chân liều mạng lao vào, lũ trai tráng trong
thôn không ai chưa bị hắn đá