Chẩm Thượng Thư

Chẩm Thượng Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329135

Bình chọn: 9.00/10/913 lượt.

hật. Nhưng khi lật giở tỷ mỉ khoảng ký ức tiếp sau

đó, nàng kinh ngạc phát hiện ra rằng sử sách ghi chép những việc liên

quan tới cái chết của Thượng Quân Tương Lý Khuyết lại chính xác một cách hiếm thấy.

Đêm ngày mười sáu tháng bảy, từ trong cung truyền tin ra ngoài, nói rằng Thượng Quân đã băng hà vì lâm bệnh nặng. Thượng Quân trước nay sức khỏe tráng kiện, nhưng không hiểu đã mắc phải căn bệnh

nan y nào mà nói băng hà là băng hà luôn. Khi thông tin được truyền đến, A Lan Nhược và Trầm Diệp đang chơi cờ, quân cờ màu đen rơi “cạch” xuống bàn cờ, làm rối loạn cả thế trận, Trầm Diệp cầm quân cờ màu trắng, yên

lặng, đám nô tỳ mang chiếc áo choàng đi đêm tới, hoang mang lo sợ vắt

lên tay nàng. A Lan Nhược vội vã bước ra cửa, khi bước qua bục cửa, còn

quay đầu lại nói: “Nước cờ vừa rồi không tính, thế cờ này cứ giữ nguyên

như vậy, hôm khác hai chúng ta chơi lại xem ai thắng ai thua”. Trầm Diệp cất tiếng: “Đợi đã”. Chàng đứng lên, ngắt một đóa hoa trắng trong chiếc bình hoa đặt bên cạnh thư án, chậm rãi đi tới trước mặt nàng, rút cây

trâm bằng ngọc cài trên mái tóc của nàng ra, cài đóa hoa trắng vào tóc

nàng, ngón tay khẽ vuốt ve tóc mai của nàng rồi dừng lại, mới nói: “Đi

đi”.

Ba ngày sau A Lan Nhược mới được rảnh tay quay về phủ, trong phủ vẫn như thường ngày, riêng vị Thần Quan Trưởng làm khách ở Mạnh

Xuân viện suốt hai năm vài khắc trước vừa được đón về Kỳ Nam thần cung

rồi.

Lão quản đưa đưa tay lau mồ hôi túa ra trên trán, bẩm báo

rằng đang định sai người vào cung báo cho công chúa, không ngờ công chúa đã về phủ rồi, Thần Quan Trưởng vừa mới ra khỏi phủ, chắc cũng chưa đi

xa. Ý muốn nói rằng nếu công chúa muốn từ biệt Thần Quan Trưởng, lúc này vẫn còn kịp.

Với thân phận của A Lan Nhược, lúc này mà đuổi theo thực ra không phải là một việc hay ho gì, lão quản gia đã lo lắng tới

mức mụ mị cả đầu óc, may mà nàng vẫn giữ được sự tỉnh táo. Nàng chỉ thất thần trong giây lát, cởi áo choàng ra, gỡ đóa hoa trắng đã héo khô trên đầu xuống, ngây người ngồi đó. Gió đêm thổi tới, cánh hoa bị gió thổi

rơi rụng, nằm trên nền nhà lát gạch trắng được lau chùi cẩn thận đến nỗi không có một hạt bụi, nó giống như một vết bẩn gì đó. Nàng nhìn cánh

hoa trơ khấc trên tay, đau khổ cười nói: “Đêm ấy chàng tặng ta cái này,

thực ra là đang từ biệt ta? Ta lại không hề nhận ra”.

Triều đại

nào có quần thần của triều đại ấy, mỗi Quân Vương khác nhau có sự sắp

xếp quyền lực khác nhau. Sức mạnh của thần cung độc lập tới tông thất,

dù là Tương Lý Khuyết tại vị, trấn áp một thần cung không có Thần Quan

Trưởng còn có chút khó khăn, huống hồ là thái tử Tương Lý Hạ sắp kế vị

nhưng lại hoàn toàn không có căn cơ. Đây chính là lý do mà Trầm Diệp

được đón về Kỳ Nam thần cung.

Mặc dù đều là quân vương của một

nước, những suy nghĩ này của Tương Lý Hạ, Phượng Cửu lại thực sự không

thể lý giải. Từ khi nàng biết ghi nhớ mọi chuyện, ngũ hoang ngũ đế ở

Thanh Khâu của nàng chỉ thay đổi một vị đế vương, đó là khi nàng thay

thế cô cô của nàng. Hơn nữa, nàng còn nhớ rằng, cô cô của nàng từ khi bị thay thế, ngày nào cũng sống rất vui vẻ, ánh mắt cô cô nhìn nàng luôn

ẩn chứa sự đồng cảm của người đã từng trải. Hơn nữa, đám thần tử ở Đông

hoang phần lớn đều không có bản lĩnh gì, sở thích lớn nhất là cải trang

thành dân thường ra bày hàng buôn bán ngoài chợ, nếu có gây lộn phần lớn là vì ai đã tranh mất vị trí bày hàng của ai. Nói theo cách nói đường

hoàng của họ thì các thần tiên ở nước Thanh Khâu này tuy mưu cầu một

chức vị, nắm giữ một chút quyền lực vì nhà vì nước, nhưng sao có thể

giống người phàm trần, để quyền lực quay lại thao túng bọn họ. Mặc dù

trong số các vị thần tiên trên Cửu Trùng Thiên cũng có người thích tranh giành quyền lực, nhưng tất cả đều bởi vì họ không có mục tiêu theo đuổi trong cuộc đời, chưa từng biết tới thú vui của việc bày sạp bán hàng,

những người đã từng trải qua nhưng vẫn đi tranh giành quyền lực, đó là

bởi vì họ không có niềm vui trong cuộc sống. Phượng Cửu cảm thấy, đám

thần tử đó của nàng nói đúng hay sai, tạm thời không bàn luận nhiều,

nhưng thực sự đã giảm bớt cho nàng rất nhiều công việc.

Đoạn ký

ức này từng đoạn từng đoạn liên kết với nhau rất chặt chẽ, giống như một dòng thác lớn dội xuống từ trên vách núi, đập vào lớp đá vụn dưới đáy

vực, tung bọt lạnh lẽo. Cái gọi là bi kịch, từ thuở khai thiên lập địa

đến nay, đều mang dáng vẻ đường đột hốt hoảng nhưng lại hung ác vô tình. Đoạn ký ức tiếp theo chính là tin đồn mà Tô Mạch Diệp từng kể với nàng.

Hóa ra, đó không phải là một tin đồn vô căn cứ.

Ngày hai mươi hai tháng bảy, thời điểm nhập quan cho Thượng Quân sắp xong,

đêm xuống, phủ công chúa bị bao vây, A Lan Nhược bị khóa bằng khóa sắt,

đưa ra khỏi phủ, áp giải vào trong cung, tội danh giáng xuống đầu nàng

là tội giết vua.

Viên quan đứng đầu Hình ty chịu trách nhiệm xử lý vụ án này chính là em ruột của Khuynh Họa phu nhân, cậu ruột của nàng.

Thượng Quân băng hà, xét về lý, người thừa kế phải là thái tử, nhưng thái tử

Tương Lý Hạ trước đây là một vị thái tử không được


XtGem Forum catalog