
Chàng rất thích vừa cầm sách vừa vô thức đùa nghịch những
sợi tóc mềm mượt của nàng, trước đây, khi nàng còn là một tiểu hồ ly ở
cung Thái Thần, Đông Hoa Đế Quân cũng thích đùa nghịch bộ lông của nàng
như vậy, lúc đó nàng còn là một con thú cưng, cảm thấy rất dễ chịu, rất
an tâm, động tác của Tức Trạch lúc này, không hiểu sao lại khiến nàng
ngoài cảm giác an tâm còn cảm thấy thật thân thiết. Nàng suy đoán chắc
là vì hai người tâm ý tương thông, lại thầm than rằng bốn chữ “tâm ý
tương thông” này thật thần diệu biết bao.
Bởi vì Tức Trạch là một người không hay bận tâm tới lời đàm tiếu của dư luận, ví dụ như đưa
nàng đi thả câu, đưa nàng đi ngắm hoa, cùng nàng xem trò vui, chàng đều
thoải mái thực hiện, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện cải trang che giấu,
vì vậy khó tránh khỏi việc gặp phải người quen nhận ra họ. Với bộ tộc Tỷ Dực Điểu, việc các đôi phu thê quý tộc cùng nhau dạo chơi trong ngày
xuân không phải là chuyện hiếm, nhưng những đôi phu thê khác ra ngoài
dạo chơi thường thích khoe khoang phô trương, dạo chơi bằng cách đi bộ
thăm thú đường phố như hai người họ lại quả thực rất khác biệt. Chỉ mấy
ngày sau, thông tin Thần Quan Trưởng tiền nhiệm và nhị công chúa tình
cảm phu thê mặn nồng lại được lan truyền khắp Vương đô, một lần, Phượng
Cửu vào cung thỉnh an, ánh mắt của Quân Hậu nhìn nàng cũng có phần khác
thường.
Phượng Cửu không bận tâm lắm tới việc chuyện này lan
truyền trong cung như thế nào, nàng chỉ thầm lo lắng, không thể để Trầm
Diệp biết được. Phượng Cửu cảm thấy, theo một câu ngạn ngữ dưới phàm
trần, hành động này của nàng là một hành động ăn trong chén, nhìn trong
nồi, là một hành động tồi tệ. Nhưng nàng đã nhận lời với Mạch thiếu gia, trong lòng cho dù áy náy, cũng chỉ có thể toàn tâm toàn ý làm một kẻ
tồi tệ tử tế. Một kẻ tồi tệ tử tế là như thế nào? Các tiên sinh mặc dù
chưa từng dạy, nhưng may mà có Liên tam điện hạ trên thượng giới để tham khảo.
Chiều ngày thứ ba sau khi Tức Trạch đi, lão quản gia tới
mang theo lời mời của Trầm Diệp. Phượng Cửu vừa mới tỉnh dậy sau giấc
ngủ trưa, có chút mơ hồ trước lời mời gọi này. Trong câu chuyện của Mạch thiếu gia, Trầm Diệp dường như chưa từng chủ động mời A Lan Nhược tới
Mạnh Xuân viện? Hay là thực ra trước đây Trầm Diệp đã từng mời, chỉ là
Mạch thiếu gia không biết mà thôi, hoặc là chàng ta quên không nói với
nàng? Nàng mang theo nghi vấn đó, giữ tâm lý lấy bất biến ứng vạn biến,
bước vào Mạnh Xuân viện, vòng qua Tiểu Thạch lâm, bước vào Ba Tâm đình.
Trong đình lúc này không một bóng người, một chiếc bình lưu ly đặt trên bàn
đá trống. Ánh nắng mặt trời u ám buổi chiều chiếu vào, lớp sương mù
trắng bạc cuộn xoáy trong bình nhuốm một màu vàng rực, chắc chiếc bình
đã được thi triển kết giới, lớp sương mù cuồn cuộn bên trong bình không
có cách nào thoát ra được.
Phượng Cửu vô cùng hiếu kỳ, đặt tay
lên thân bình, một cảm giác ớn lạnh tới tận xương tủy xông thẳng lên đầu nàng. Nàng run rẩy, định thu tay về, nhưng chiếc bình như dính chặt lấy tay nàng. Phượng Cửu có chút kinh ngạc, nhất thời chỉ chú ý vào chiếc
bình, cũng không lưu tâm tới mọi động tĩnh xung quanh, cho tới khi một
giọng nói vang lên bên tai: “Có thấy quen thuộc không?”. Phượng Cửu
ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt trầm tĩnh lạnh lùng của vị công tử áo
đen. Trầm Diệp.
Nàng quả thực cảm thấy có phần quen thuộc, bởi vì thực ra chiếc bình này có vài phần giống với chiếc bình mà hồi nhỏ nàng thường dùng để chơi dế. Nhưng nàng lờ mờ cảm thấy rằng, Trầm Diệp chắc
không hỏi nàng chuyện đó. Nàng thấy khi Trầm Diệp giơ tay lên, một tay
kết ấn, chỉ trong nháy mắt, kết giới trong bình lưu ly đã hoàn toàn biến mất. Phía xa vang lên tiếng gió, tiếng sấm chớp, giống như tiếng ma quỷ gào khóc, trong nháy mắt mây đen kéo tới đầy trời. Ánh chớp rạch ngang
bầu trời xám xịt, mặt trời lặn xuống, thay vào đó là một vầng trăng
khuyết. Ánh trăng khuynh thành.
Khác với sắc trời yêu dị này, lớp sương trắng mềm mại trong bình lại dần dần dịu lại, giống như một áng
mây bị xé vụn, từng sợi từng sợi len lỏi giữa các đầu ngón tay của
Phượng Cửu. Cảm giác ớn lạnh từ từ ngấm dần vào xương ngón tay của nàng.
Bầu trời xuất hiện hiện tượng không lành này, hoặc bởi vì yêu nghiệt đã bị
thu phục, hoặc có ai đó đang thi triển pháp thuật nghịch thiên. Nàng
gắng gượng chịu đựng cơn choáng váng xộc lên trong đầu, nhìn về phía
Trầm Diệp: “Đây là… đây là pháp thuật gì vậy?”.
Vị thần quan áo
đen chăm chú nhìn lớp sương trắng đang chui vào người nàng, lạnh nhạt
nói: “Nàng đã từng nghe nói, trong số đám địa tiên có giới hạn về tuổi
thọ, cũng giống như người phàm trần, có thể dùng đèn Kết Phách hoặc pháp thuật khác để tạo ra một hồn phách mới chưa?”. Dừng lại một lát, nhìn
nàng nói: “Nếu hồn phách đã bị thiêu đốt thành tro bụi, ngay cả đèn Kết
Phách trên thượng giới cũng không có tác dụng, nhưng có người nói với ta rằng, nếu có thể tạo ra mộng cảnh này, không những có thể làm lại từ
đầu, còn có thể có công dụng giống như đèn Kết Phách, tạo ra một hồn
phách mới cho người đã khu