
tấm bình phong ghép lại
trước mặt kia được dệt bằng tơ lụa, trên đó thêu hoa sen tám lá thanh
tịnh. Nhưng lúc này hơi nước nghi ngút bốc lên từ phía sau tấm bình
phong, những bông sen tám lá như chìm trong sương mờ, trông lại có chút
yêu kiều mê hoặc.
Phượng Cửu tự cấu vào đùi mình, liền nghe thấy
giọng nói của Tức Trạch vang lên phía sau bình phong: “Khi ta đi dạo, đã nghĩ tới bức thư mà nàng viết cho ta”.
Phượng Cửu không hiểu, nói: “Bức thư nào?”.
Tiếng nước chảy phía sau tấm bình phong tạm dừng, Tức Trạch nói: “Nàng nói
nàng mượn danh nghĩa của ta để cứu Trầm Diệp trên Linh Sơ đài, bởi vì
nàng cảm thấy chàng ta có tình cảm sâu sắc với Quất Nặc và rất nghĩa
khí, khiến nàng rất cảm động”.
Phượng Cửu cuối cùng cũng nhớ ra
bức thư liên quan tới Trầm Diệp mà nàng đã gửi cho Tức Trạch cùng gói
kẹo hồ ly, đại khái đã viết vài câu hào nhoáng, nhưng thực ra nàng đã
quên mất nội dung cụ thể trong bức thư, cũng không biết Tức Trạch bỗng
nhiên nhắc tới chuyện này là có ý gì, chỉ ậm ừ nói: “À, đúng là có
chuyện như vậy”.
Tức Trạch nói: “Ban đầu ta đã tin, vì ta cảm thấy rằng, nàng sẽ không lừa dối ta”.
Trái tim của Phượng Cửu trong giây lát như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, chàng
nói như vậy, lẽ nào chàng đã biết được mình không phải A Lan Nhược, hơn
nữa còn biết được mình đã câu kết với Mạch thiếu gia để làm điều gì sao? Mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Tức Trạch nói tiếp: “Hóa ra vì
nàng thích hắn ta nên mới cứu hắn ta”. Giọng nói trầm thấp của chàng ẩn
trong làn hơi nước, nghe không rõ ràng lắm, Phượng Cửu chợt thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chàng có ý đó. Đưa tay lau mồ hôi trên trán, nàng nhẹ nhõm tiếp lời: “Quả thực ta không lừa dối ngài, ngài đã suy nghĩ quá nhiều
rồi”. Nhưng vì trái tim đang treo ngược của nàng bỗng được giải tỏa,
trong giọng nói khó tránh mang vẻ vui mừng, lọt vào tai Tức Trạch, lại
thành dường như chỉ cần chàng nhắc tới tên của Trầm Diệp đã có thể khiến nàng vô cùng vui vẻ.
Lại là một khoảng yên lặng khó nói.
Tức Trạch chậm rãi nói: “Nàng bắt đầu thích hắn ta từ khi nào?”. Không đợi
nàng trả lời, lại nói: “Bởi vì hắn ta đã cứu nàng thoát khỏi lồng Cửu
Khúc còn ta lại không tới cứu ư? Nàng muốn tìm một người có thể tới cứu
nàng mỗi khi nàng gặp nguy hiểm, nàng cảm thấy hắn ta mới chính là người đó, đúng không?”.
Phượng Cửu liền thấy tỉnh táo, trước đó Tức
Trạch luôn miệng nói hai người bọn họ chẳng qua chỉ là bạn tâm giao, đây là những lời mà một người bạn tâm giao nên nói ư? Hơn nữa, nàng muốn
tìm một người như thế nào, nàng nhớ rằng những lời này mới chỉ nói qua
với Mạch thiếu gia, sao lúc này ai cũng biết được mẫu người mà nàng muốn tìm kiếm?
Kẻ ương bướng kia lại có dấu hiệu muốn mở miệng. Nàng
đắc ý hắng giọng, cố ý khích cho Tức Trạch nói rõ ra, đáp: “Ngài là bạn
tâm giao của ta mà, khi ta gặp nguy hiểm, ngài quả thực không nhất thiết phải là người tới đầu tiên, ngài xem, ngài và Trầm Diệp đâu giống
nhau”.
Nàng đang chờ đợi một câu nói từ tận đáy lòng của Tức
Trạch, phía sau tấm bình phong lại mãi không có động tĩnh gì. Nàng chờ
đợi khá lâu, sự yên lặng phía sau tấm bình phong rất không bình thường,
ngay cả tiếng nước chảy cũng không có. Phượng Cửu giật mình, lúc này
chàng đang bị chóng mặt, chắc không bị ngất trong nước đấy chứ.
Không để ý tới việc Tức Trạch hiện giờ đã thoát y, nàng bước vội qua tấm bình phong. Vì ban nãy nàng đã cho thêm các loại thảo dược như gừng khô và
cỏ thấu cốt có tác dụng giải hàn, nước tắm bị thảo dược làm cho đục
ngàu, không thấy bóng dáng của Tức Trạch đâu.
Phượng Cửu cất
giọng gọi hai tiếng, không có tiếng trả lời. Nàng run rẩy bước hai bước
tới bên thùng nước, nàng không buồn vén tay áo lên, thò tay vào trong
nước, chạm phải một vật cứng, vừa lôi vừa kéo nhấc lên. Tức Trạch ngoi
lên khỏi mặt nước, một nửa người lộ ra trên mặt nước, một cánh tay đang
bị nàng túm chặt, một bàn tay đang vén mái tóc dài ướt sũng, cau mày
nhìn nàng. Dưới ánh sáng dịu dàng của viên minh châu, những giọt nước
lung linh lay động trên làn da trần của chàng, ánh mắt của Phượng Cửu di chuyển từ xương quai xanh, lên cổ, rồi lên mặt chàng, cố gắng kìm nén
sắc hồng sắp lan trên mặt, giả bộ điềm tĩnh nói: “Làm ta giật mình, ngài nằm dưới nước làm gì vậy?”.
Tức Trạch lạnh nhạt nói: “Suy nghĩ, nàng ồn ào quá”.
Bàn tay đang níu lấy cánh tay chàng của Phượng Cửu khẽ cứng đơ, ban nãy
nàng còn chắc chắn rằng chàng có tình cảm với nàng, giờ đây chàng nói
câu đó, nàng lại không dám chắc chàng rốt cuộc có ý hay không có ý với
nàng nữa, hoặc có thể mấy ngày gần đây thực ra nàng đã tự mình đa tình,
hành tung của Tức Trạch mặc dù cổ quái, nhưng thực ra chàng lại không hề có ý đó đối với mình? Vì Tiểu Yến tráng sĩ – quân sư tình yêu của nàng
hiện không có ở đây, không thể kịp thời giải thích cho nàng hiểu, nàng
cảm thấy mông lung trong giây lát, ngượng ngùng buông tay của chàng ra,
nói: “Ờ, vậy ngài hãy tiếp tục suy nghĩ đi, ngâm xong rồi thì mặc quần
áo và trở về sương phòng phía Đông nhé, ta tới đó trước chuẩn bị giường
chiếu cho ngài”.
N