Chẩm Thượng Thư

Chẩm Thượng Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327552

Bình chọn: 7.5.00/10/755 lượt.

h nói: “Tỷ tỷ bảo trọng, có bệnh thì phải

chữa, phải uống thuốc đúng giờ, cố gắng mau chóng bình phục”. Sắc mặt

của Quất Nặc lập tức trở nên xanh lè.

Tức Trạch dừng lại hồi lâu, quay sang Thường Đệ, bổ sung hoàn chỉnh câu nói ban nãy còn chưa nói

hết với Phượng Cửu: “Ngươi giúp ta mang túi thuốc bột ở cửa lại đây”.

Thuyền mặc dù rất lớn, nhưng muốn tìm Tô Mạch Diệp, chỉ có hai chỗ, hoặc là phòng ngủ của chàng ta, hoặc là ở mũi thuyền.

Khi Phượng Cửu tìm thấy Tô Mạch Diệp ở mũi thuyền, đập ngay vào mắt là một

bếp lửa đỏ rực, một bộ đồ pha trà bằng sứ tráng men xanh thiên phong

thúy sắc (*), Mạch thiếu gia đang nâng bình trà rót vào trà hải (*),

nhìn nàng như cười như không: “Vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ đêm xuân, cảm

thấy sách vở thật vô vị, nhàn rỗi tựa lưng vào lan can uống ly trà đắng. Cô nương vội vội vàng vàng chạy tới đây, có muốn thưởng thức một ly trà cùng Tô mỗ?”

(*) Thiên phong

thúy sắc: Được trích dẫn từ một câu thơ của Lục Quy Mông – nhà thơ đời

Đường ca ngợi về màu xanh bí truyền của gốm sứ Việt Dao. Thiên là nghìn, phong là núi, thiên phóng thúy sắc là màu xanh như ngàn sắc núi. Màu

xanh của gốm sứ Việt Dao đạt đến độ mịn màng mà không trong suốt, màu

sắc giống như một viên ngọc màu xanh, là gốm xanh thượng hạng trên toàn

quốc, rất được ưa chuộng dưới thời nhà Đường.

(*) Trà hải: Cốc

lớn đựng trà, khi pha trà, trà đã pha xong thường được rót vào một cốc

sứ lớn sau đó mới chia trà vào các chén nhỏ. Làm như vậy sẽ đảm bảo rằng nước trà trong các chén nhỏ đều nhau, không bị chén rót trước thì nhạt

quá, chén rót sau lại đậm quá.

Phượng Cửu coi như đã hiểu

được rằng tại sao tứ hải bát hoang lại tôn Mạch thiếu gia là công tử ăn

chơi, với điệu bộ như thế này, chẳng phải là công tử phong lưu hay sao?

May mà nàng tu hành vững chắc, chỉ là hơi nháy mí mắt một chút, nếu là

một nữ tử bình thường, một công tử tao nhã đun trà trước gió chân thành

mời mọc như vậy, sao có thể cưỡng lại được?

Cùng là những người

thích uống trà, rõ ràng Đông Hoa Đế Quân và Tô Mạch Diệp lại rất khác

nhau. Nếu là Đế Quân pha trà, phong cách đương nhiên cũng nho nhã như

chàng ta, nhưng lời nói lại không thú vị như Mạch thiếu gia, Đế Quân

thường chỉ nói ba từ: “Có uống không?”.

Phượng Cửu khẽ cười một tiếng.

Trong giây lát lại có chút mơ màng, Đông Hoa Đế Quân, thời gian gần đây thực

ra nàng rất ít khi nhớ tới chàng. Lúc đó nàng bận đi lấy trộm quả tần

bà, lấy được quả rồi lại bị rơi vào thế giới này, không biến diễn biến

mối quan hệ giữa Đông Hoa và Cơ Hoành như thế nào. Có lẽ hai người cởi

bỏ được khúc mắt trong lòng, đã ở bên nhau rồi, đúng như Cơ Hoành nói,

tiên đồ dài dằng dặc, tương lai của họ nhất định sẽ lâu dài bền chặt.

Phượng Cửu hà hơi sưởi ấm đôi bàn tay. Mặc dù đôi khi vẫn nhớ tới Đế Quân,

nhưng đó là một phần quá khứ có liên quan tới bản thân mình, cũng không

nhất thiết phải cố tình quên đi, sau này, bốn chữ Đông Hoa Đế Quân đối

với nàng, chẳng qua cũng chỉ là bốn chữ mà thôi.

Tô Mạch Diệp đưa ra một tấm đệm mời nàng ngồi: “Chẳng qua chỉ đùa với ngươi một chút

thôi, sao thế, đã gọi lại cho ngươi vết thương lòng nào ư?”.

Phượng Cửu ngây người: “Ta còn nhỏ tuổi, sao có chuyện đau lòng gì được”. Cố

gắng kìm nén, lại không kìm nén được, cau mày hỏi Tô Mạch Diệp: “Những

lời mời uống trà ban nãy, trước đây ngài cũng đã từng nói với A Lan

Nhược sao?”.

Tô Mạch Diệp khẽ nhướn mày.

Phượng Cửu nói: “Vậy A Lan Nhược đã trả lời ngài như thế nào?”.

Bàn tay đang chia trà vào chén của Tô Mạch Diệp khẽ run run, trước mắt

dường như lại hiện lên khuôn mặt nhíu mày khẽ cười của một thiếu nữ,

nàng chớp chớp mắt nhìn chàng, bỗng vẫy tay với đám vũ cơ cách đó không

xa: “Sư phụ muốn mời các vị uống trà, các tỷ tỷ còn không mau lại đây…”, rồi nhanh chóng tránh sang một bên, chỉ nhìn chàng bất lực bị các vũ cơ vây hãm vòng trong vòng ngoài.

Tô Mạch Diệp thu trà hải lại, mỉm cười phóng khoáng: “Tại sao ta phải nói với ngươi?”.

Phượng Cửu phân tích kỹ thần sắc của chàng ta một hồi, mới nói: “Thôi được”.

Đắn đo một lát nói: “Thực ra lúc này tới tìm ngài, là có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ. Đêm qua, ngài đã đánh ta ngất đi, tốt xấu gì cũng đã ứng

phó được một đêm, nhưng không thể đêm nào cũng như vậy, nghe nói đêm nay thuyền sẽ cập bến, ở đó có một vùng đất phong cảnh rất đẹp, ta muốn tới đó ngắm nhìn, nhưng nếu A Thanh cứ bám riết, đương nhiên sẽ chẳng thể

làm gì được. Trên đường tới đây ta đã nghĩ ra một diệu kế, ngài nghe thử xem có được không?”.

Tô Mạch Diệp thông cảm nói: “Để tránh xa Thanh Điện, thật là làm khó ngươi phải nhọc lòng như vậy”.

Quả thực Phượng Cửu đã phải suy nghĩ rất nhọc công mới nghĩ ra diệu kế này, cũng quả thực cần dùng tới chút bản lĩnh.

Nhãn thần của Thanh Điện không tốt, mỗi khi tìm đến nàng thường phải nhờ vào khứu giác.

Chập tối, thuyền rồng cập bến ở núi Đoạn Trường, trên núi Đoạn Trường có

vách Đoạn Trường, dưới vách Đoạn Trường là vịnh Minh Khê.

Đêm nay Phượng Cửu muốn tới vịnh Minh Khê ngắm hoa nguyệt lệnh, tuy nàng cũng

đã nghĩ tới việc xức thêm chút


Old school Easter eggs.