Old school Easter eggs.
Chẩm Thượng Thư

Chẩm Thượng Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327480

Bình chọn: 9.5.00/10/748 lượt.

n ngồi ở đầu giường, lĩnh ngộ nhân sinh.

Đêm qua may mà Tô Mạch Diệp ra tay đánh ngất nàng, cho nên nàng đã có thể

chung sống hòa thuận với Thanh Điện trên một chiếc thuyền nhỏ. Nghe nói

Thanh Điện cứ bò quanh nàng tới quá nửa đêm mà chẳng có kết quả gì, mãi

tới rạng sáng, tiếng gà gáy vang lên mới uể oải chui vào trong khoang

dành riêng cho mình nghỉ ngơi. Phượng Cửu vừa mừng vừa lo. Mừng vì ngày

hôm nay không cần gặp Thanh Điện, thật quá tốt, quá tốt. Lo vì đêm

xuống, chẳng lẽ lại để Tô Mạch Diệp đánh thêm lần nữa? Dù rằng thủ pháp

của Tô Mạch Diệp rất tốt, nàng đã ngất đi cả đêm, ngày hôm sau lại không tránh được việc đau đầu mỏi cổ, nếu cứ kéo dài như thế này, cũng không

phải là kế hay.

Tỳ nữ trung thành Trà Trà đang đứng hầu bên cạnh

nhìn Phượng Cửu trầm ngâm suy nghĩ cũng vừa mừng vừa lo. Mừng vì gần đây điện hạ ngày càng được Thượng Quân yêu quý, tối qua Thượng Quân còn

đích thân dặn dò Tức Trạch đại nhân lúc rảnh rỗi ở bên điện hạ nhiều

hơn, điện hạ coi như đã khổ tận cam lai rồi. Lo là vì, Tức Trạch đại

nhân đêm qua lại không tuân theo thánh ý, không tới gặp điện hạ, phải

chăng khe cửa mà mình cố ý để ngỏ chờ đại nhân quá nhỏ? Vậy thì, đêm nay có lẽ không cài cửa nữa, chỉ buông rèm thôi? Nhưng trên sông lạnh buốt, ngộ nhỡ điện hạ bị cảm…

Chủ tớ hai người, mỗi người băn khoăn

một chuyện, lại nghe thấy tiếng bẩm báo từ bên ngoài truyền tới, nói

rằng Thanh Điện đã ngủ được nửa canh giờ, đoán rằng điện hạ chắc đã tỉnh dậy rồi, nhớ tới việc cùng dùng bữa sáng với điện hạ, cố gắng tỉnh dậy, hiện giờ đang án ngữ ở bên ngoài chờ đợi.

Phượng Cửu trong lòng

thầm than cái đồ âm hồn bất tán Thanh Điện này, ngoài mặt lại tỏ vẻ quan tâm lo lắng: “Mới ngủ nửa canh giờ sao đủ được, nó đã trằn trọc suốt

đêm, chắc chắn rất mệt, phải ngủ thêm nữa, các ngươi dỗ dành nó đi ngủ

đi, nếu nó mệt quá mà đau ốm, người làm tỷ tỷ như ta sẽ là người đau

lòng nhất”.

Trà Trà có phần ngạc nhiên, nói: “Tính ra đã hai ngày rồi không gặp Thanh Điện, nếu là trước đây điện hạ chắc chắn sẽ triệu

Thanh Điện vào ở bên mình, để Thanh Điện gối lên chân của điện hạ nằm

ngủ cũng được, hôm nay sao lại…”

Phượng Cửu giật thót trong lòng.

Trà Trà bỗng nhiên yên lặng, sắc mặt bỗng chốc ửng hồng khác thường, hồi

lâu, xấu hổ nói: “Lẽ nào… lẽ nào điện hạ hôm nay muốn đi tìm Tức Trạch

đại nhân nên mới không tiện để Thanh Điện mà trước giờ điện hạ yêu quý

nhất làm phiền?”.

Bàn tay cuộn thành nắm đấm, sắc mặt đỏ hồng,

nói: “Tức Trạch đại nhân là phu quân của điện hạ, nếu đem so sánh Tức

Trạch đại nhân với Thanh Điện, đương nhiên… đương nhiên là không giống

nhau rồi”.

Lại nhớ ra điều gì đó, xấu hổ nói: “Điện hạ chắc là

muốn tới phòng của Tức Trạch đại nhân cùng dùng bữa sáng ngay bây giờ?

A, việc này đương nhiên không thể chậm trễ được, Trà Trà ngốc nghếch,

không những bây giờ mới hiểu được dụng ý của điện hạ, lại còn hỏi những

câu hồ đồ như vậy. Điện hạ yên tâm, Trà Trà sẽ chạy tới báo với Tức

Trạch đại nhân ngay lập tức!”.

Nói xong liền chạy biến đi như một chú thỏ.

Nửa từ “không” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng của Phượng Cửu, Trà Trà đã mất hút không còn chút bóng dáng.

Phượng Cửu ngây người một lát, lặng lẽ thu cánh tay đang định đưa ra ngăn Trà Trà lại về.

Cũng phải, đặt hai thứ có hại trước mắt, đương nhiên phải chọn thứ có hại ít hơn. Cả ngày hôm nay nàng đi đời trong tay của Thanh Điện hay là trong

tay của Tức Trạch thần quân, dùng ngón chân để suy nghĩ nàng cũng biết

nên chọn Tức Trạch.

Năm xưa, cô cô của nàng cũng phải chịu thiệt

trong tay một con rắn nhỏ, lúc này nàng cảm thấy rằng, sớm muộn gì nàng

cũng đi đời trong tay của kẻ âm hồn bất tán Thanh Điện này. Thanh Khâu

bọn họ quả nhiên không hợp với loài rắn.

Vì đang ở trên thuyền

nên căn phòng dành cho Tức Trạch thần quân cũng không rộng lắm, một tấm

bình phong Hàn nha hí thủy (quạ đen nghịch nước) ngăn cách trước sau,

khi Phượng Cửu chậm chạp đẩy cửa bước vào, thấy Quất Nặc và Thường Đệ

đang ngồi quanh một chiếc bàn gỗ tử đàn hình vuông, nho nho nhã nhã ăn

cháo. Tức Trạch ngồi trước một chiếc hương kỷ (bàn đặt lò hương) cách đó vài bước chân đang chỉnh một lò hương.

Tiếng động khi nàng bước

vào rất lớn, nhưng Tức Trạch ngay cả đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, khóe môi của Thường Đệ cong lên, nhìn nàng như đang xem trò cười, Quất Nặc

vẫn nho nho nhã nhã ăn cháo.

Phượng Cửu nhướn mày, cho dù Quất

Nặc có bệnh, Tức Trạch cần luôn ở bên chăm sóc nhưng lẽ ra Tức Trạch

phải tới nơi ở của Quất Nặc để thăm nom, cách hành sự của cặp tỷ muội

này lại chẳng có chút kín đáo tránh hiềm nghi gì cả, lại còn phóng

khoáng hơn cả nàng, nàng thực lòng khâm phục họ.

Thường Đệ thấy

Tức Trạch không hề có ý định để mắt tới Phượng Cửu, liền cảm thấy rất

đắc ý, đoán chắc rằng lần này nàng sẽ ngượng ngùng, chắc chắn không ở

lại được bao lâu, trong lòng vô cùng phấn khởi, nụ cười trên khuôn mặt

càng rạng rỡ hơn.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, nụ cười đã cứng đơ trên khuôn mặt nàng ta.

Thường Đệ quả thực đã đánh giá thấp da mặt của Phương Cửu, nền tảng vốn