
ối
giao tình lúc còn nhỏ sao?”, nàng ta giận dữ nói: “Hồi nhỏ điện hạ nghĩ
Trầm Diệp đại nhân là biểu ca, chủ động tới chúc mừng sinh nhật của ngài ấy, nhưng ngài ấy lại nghe theo lời xúi giục của đại công chúa và tam
công chúa, nói rằng điện hạ thật dơ bẩn, đem vứt bỏ hết quà mừng của
điện hạ, từ đó, chẳng phải điện hạ không bao giờ tới chúc mừng sinh thần của ngài ấy, không bao giờ qua lại với ngài ấy nữa hay sao?”. Khóe mắt
đỏ hoe, nói tiếp: “Điện hạ nhân hậu, giờ đây cảm thấy rằng chuyện như
vậy cũng được coi là có giao tình, nhưng Trà Trà cảm thấy, Trầm Diệp đại nhân không xứng với giao tình của điện hạ.”
Phượng Cửu ngây
người hồi lâu. Trong những câu nói đó, nàng nhận thấy Trà Trà là một tỳ
nữ trung thành, là một tỳ nữ vô cùng trung thành với nàng.
A Lan
Nhược luôn bất hòa với tỷ tỷ cũng mẹ khác cha và muội muội cùng cha cùng mẹ của mình, điều này Phượng Cửu biết. Trầm Diệp tuổi còn trẻ đã đảm
nhận chức thần quan là cháu của mẹ ruột nàng ấy, có thể coi là biểu ca
của nàng ấy, việc này nàng cũng biết. Trong ba công chúa, đại công chúa
Quất Nặc được mẫu thân sủng ái nhất, tiểu công chúa Thường Đệ được phụ
thân sủng ái nhất, A Lan Nhược mới sinh ra đã bị quẳng vào trong hang
rắn, do rắn nuôi lớn, là vị công chúa xúi quẩy nhất trong ba chị em vì
không được cha mẹ yêu mến, việc này, Phượng Cửu cũng biết. Nhưng còn về
Trầm Diệp, nàng vốn nghĩ rằng chàng ta từ đầu tới cuối phải đứng về phía A Lan Nhược, tìm hiểu một hồi, chàng ta và cặp tỷ muội kia mới được coi là thanh mai trúc mã thật sự, việc này, Phượng Cửu lại không hay biết.
Chuyện này thật kỳ lạ.
Phượng Cửu suy nghĩ suốt một đêm vẫn không có kết quả, thấy những tia nắng ban mai đã bắt đầu xuất hiện, nàng buồn ngủ đến nỗi không biết gì nữa, ngáp một cái rồi ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy, thấy Trà Trà hai tay xách váy,
sắc mặt đỏ lựng vội vàng chạy tới, thầm than thở quả nhiên ta liệu việc
như thần, đưa tay nâng ly trà lạnh, vừa uống vừa hỏi Trà Trà: “Trầm Diệp hôm nay tới phủ, đã thăm dò về ta như thế nào?”.
Trà Trà hoan hỉ lắc đầu: “Trầm Diệp đại nhân hôm nay không có động tĩnh gì, tuy nhiên,
thông tin mà Trà Trà sắp bẩm báo nhất định sẽ khiến điện hạ vừa ý.”. Hớn ha hớn hở ghé sát lại nói: “Sư phụ của điện hạ trở về rồi! Đang chờ
điện hạ ở trong sảnh trước!”.
Ngụm trà trong miệng của Phượng Cửu phì cả vào trong mặt của Trà Trà.
Trà Trà lau nước trà trên mặt: “Điện hạ nhất định rất kinh ngạc đúng không
ạ, Mạch tiên sinh trước đi rời đi rõ ràng đã nói rằng nửa năm sau mới
quay trở lại, bây giờ mới qua một tháng, Trà Trà cũng cảm thấy có chút
kinh ngạc ấy chứ!”.
Phượng Cửu quả thật rất kinh ngạc, khi định thần lại, cảm thấy hôm nay quả đúng là một ngày cực kỳ xui xẻo của nàng.
Vận xui này phải bắt đầu nói từ đâu nhỉ, điều này nàng còn cần phải truy ngược lại một chút về thân thế của A Lan Nhược.
A Lan Nhược là một đứa trẻ cha không thương mẹ không yêu, vì vậy, dù
Phượng Cửu đã chiếm dụng thân xác của A Lan Nhược, song thân của nàng ấy cũng không nhận ra, những ngày vừa qua, Phượng Cửu cũng yên lòng chiếm
cứ.
Nhưng ngoài hai vị phụ mẫu, người thân cận nhất với A Lan
Nhược lại còn một vị sư phụ. Năm xưa mẫu thân của A Lan Nhược đã nhẫn
tâm vứt nàng ấy vào trong hang rắn, may mà A Lan Nhược mệnh lớn, không
bị những con mãng xà to lớn nuốt chửng mà còn được nuôi dưỡng như một
con rắn nhỏ. Tuy nhiên, mặc dù được nuôi sống nhưng khi đó A Lan Nhược
không hề giống một con người, sư phụ của nàng ấy đi ngang qua thấy nàng
ấy đáng thương, đã cứu nàng ấy ra khỏi đó và giữ lại ở bên mình để giáo
dưỡng.
Từng lời nói, hành động của A Lan Nhược đều được sư phụ
tận tâm dạy bảo, lúc này, vị sư phụ đang ngao du bên ngoài của nàng ấy
không hiểu tại sao lại quay trở về trước thời hạn, lẽ nào không phải là
vận xui xẻo của mình ư? Mà vị sư phụ này có lý nào lại không nhận ra “kẻ giả mạo” là nàng?
Phượng Cửu đau khổ đưa tay ôm trán, trong tâm
trạng đau khổ vẫn phải giả bộ vui vẻ, nói: “Sư phụ quay trở về đương
nhiên là một hỷ sự lớn rồi, nhưng chắc vì tối qua ngủ không yên giấc,
giờ bị gió sớm thổi ta cảm thấy đau đầu, ngươi hãy lo liệu ổn thỏa cho
sư phụ, lát nữa ta sẽ tạ tội thỉnh an với sư phụ.”
Trà Trà là một tỳ nữ trung thành, mới nghe thấy hai chữ “đau đầu” thốt ra từ miệng của Phượng Cửu đã cuống quýt định chạy đi mời dược sư.
Trong sân
bỗng vang lên một tiếng cười nhẹ, Phượng Cửu ngước mắt nhìn qua cửa sổ,
một cây tiêu màu xanh chầm chậm vạch thúy liễu, lộ ra một vạt áo trắng.
Phượng Cửu lần theo vạt áo trắng ngước nhìn lên, khóe môi của người thanh niên áo trắng ẩn chứa một nụ cười: “Hơn một tháng không gặp, thấy vi sư lại
kêu đau đầu, không biết là bệnh gì, chi bằng để vi sư chuẩn trị cho
ngươi.”
Khi hai chữ “vi sư” thốt ra từ miệng của chàng thanh niên kia, Phượng Cửu ngớ người.
Hai chữ “sư phụ” trong tưởng tượng của Phượng Cửu là hai chữ đi kèm với
“tuổi cao”. Đương nhiên, Mặc Uyên thượng thần – sư phụ của cô cô nàng là một ngoại lệ, nhưng mọi chuyện trong thiên hạ, không thể bất cứ chuyện
gì cũng là ngoại