
xào, bánh tráng cuốn hành. Bà già Trương bụng như
cái chĩnh…Tiếng đế: Có mang rồi! Tiếng phụ nữ chửu: Thằng Khấu chết
tiệt! Chị Hai Lý no đến nứt đít ~ Hí hí hí hí, quá nữa đám phụ nữ gập
người lại mà cười.
Kim Cúc cũng cúi gập người. Khấu mù chết tiệt! Kể chuyện đứng đắn đi! Cúi xuống thì cái môgn tròn lẳn của
cô nàng vổng lên, quần xịp bên trong hiện rõ mồn một, ban ngày, khi cô
cúi xuống xới đậu, mình đã trông thấy. Cậu kể “Đá đỏ” đi, Khấu mù! Mình
phải nắm bằng được tay cô nàng. Mình đã hai mươi bảy, nàng hai mươi,
mình phải lấy nàng. Ban ngày, cô xới đất cho đậu, mình phun thuốc trừ
sâu cho ngô. Trời hạn, ngô bị sâu đục thân, tiếng máy bơm xịt xịt như
tiếng đập của trái tim. Đồng ruộng mênh mông, ngọn Tiểu Chu nằm hướng
chính nam, đỉnh núi có một cái giếng bao phủ bởi một vầng mây trắng.
Mình rất muốn nói với cô đôi lời, nhưng hai anh trai cô kèm rất chặt,
một bên trái, một bên phải. Hai anh trai cô mình trần chân đấ, đen như
củ súng. Cô mặc đủ quần áo, mồ hôi ướt đẫm áo quần. Vậy cô có mầu gì, hở Kim Cúc? Mầu vàng, mầu đỏ, hay mầu vàng kim? Cô có mầu của vàng ròng,
có ánh sáng của hoàng kim. Tiếng nhị réo rắt, khấu mù gân cổ hát:
Giang Tuyết Cầm đi trên đường lớn
Gặp ngài Cục trưởng đi ngược chiều
Đồng hồ mạ vàng trên tay
Cổ ngồng tỏi cao hơn một trượng
Thằng cha này gù lưng tôm
Thằng cha này bố Tàu me Mĩ
Đẻ ra một Diêm vương!
Thằng cha gườm gườm mặt chó
Tay xách hai khẩu tiểu liên băng tròn.
Chặn đường chị Giang, hắn nhếch miệng cười gian
Hề hề…
Chĩa súng vào ngực chị.
Em đẹp mơn mởn mà phải lấy thằng Lưu Thắng Lợi, chẳng khác hoa nhài cắm bãi cứt trâu, chẳng khác con bướm mầu phải lấy thằngbọ hung dũi
cứt. Mình nhất định phải nắm tay em, đêm nay, trong đêm nay. Cao Mã
nhích sang ttrái một bước, lúc này anh sánh vai bên cô. Anh cảm thấy
quần anh đã chạm quần Kim Cúc. Anh làm ra vẽ phớt đời, nhìn miệng Khấu
mù mở ra khép lại, không có âm thanh nào được phát ra, , xung quanh là
tiếng xào xạc của lá ngô cọ vào nhau trong gió, là nhịp đập của trái tim anh. Anh nằm ngửa trong ruộng ngô, ngắm trời xanh qua những lá ngô hình lưỡi mác. Trời không một gợn mây, mây trôi đi đâu hết, nắng chói chang, đất nóng rẫy dưới lưng, dung dịch thuốc trừ sâu mầu trắng bám từng giọt trên râu ngô, tưởng rớt mà không rớt, y như nước mắt đọng trên mi…Sóng
tiểu mạch cuồn cuộn, gió dừng sóng cũng dừng. Tiểu mạch đã chín, bông
nào bông ấy buông câu. Hai con chim khách rượt đuôi nhau, lướt trên
những bông lúa mạch, con sau chỉ rình cắn đuôi con trước kêu ríu rít.
Một chú chim sẽ tò mò bay theo, cũng kêu chiếp chiếp. Không khí sặc mùi
tỏi bốc lên từ những luống đất trồng tỏi đã thu hoạch. Kim Cúc cắm cúi
cắt tiểu mạch một mình. Cô kẹp những bông đã cắt giữ hai chân, chúng
vổng lên phía sau, y như cô mọc thêm cái đuôi màu vàng to tướng. Tiểu
mạch nhà anh đã thu hoạch xong, xếp từng bó trên mặt đất. Hàng ngô mảnh
mai trồng xen giữa hai hàng lúa – gọi là xen canh gối vụ – được thấy ánh sáng mặt trời. Chúng bị tiểu mạch ăn hiếp, gầy nhom, vàng bủng. Anh độc thân, hai mẫu ruộng không đủ làm. Năm kia anh xuất ngũ, đã để ý cô ta.
Cô không đẹp. Tất nhiên mình cũng không đẹp trai. Tuy vậy cô không xấu,
tất nhiên anh cũng không xấu. Còn nhớ, khi anh đi bộ đội, cô ta còn bé
tí, rất gầy, vậy mà giờ đây lớn bằng chừng này.Anh thích mập. Tiểu mạch
nhà anh, buổi chiều mới chở về nhà. Anh xem đồng hồ. Đồng hồ gắn hạt
xoàn do Thượng Hải sản xuất, mỗi ngày chạy nhanh hai mươi giây so với
giờ chuẩn. Bây giờ là mười một giờ ba phút. Hôm kia mình so giờ trên
đài, mỗi ngày trừ đi hai mươi giây, bây giờ là mười một giờ mười giây,
chẳng vội về làm gì. Đó là chuyện băm ngoái.
Cao Mã trong lòng xót xa, cầm liềm đi đến sau
lưng cô. Kim Cúc không biết đằng sau có người, cắm cúi gặt. Lúc này,
chim khách đuổi nhau từ xa bay tới, chim sẻ bay theo. Chiếc cát xét
trong túi áo, tai nghe nút trong lỗ tai. Pin yếu, tiếng nhạc hơi quái
dị, nhưng vẫn nghe tốt. Cô như một bông hoa. Tấm lưng rộng và phẳng, mái tóc như dòng suối. Cô thở dài nặng nhọc, chàng trai lòng bồi hồi. Anh
bỏ tai nghe ra, nó rơi xuống gáy, anh vẫn nghe được những nốt nhạc biến
tấu.
- Kim Cúc! – Cao Mã khẽ gọi. Hai miếng bọt biển ở tai nghe ôm lấy hai bên yết hầu khiến anh ngứa họng. Anh giơ tay gỡ chúng ra.
Kim Cúc chậm rãi đứng lên, ánh mắt mệt mỏi trên khuôn mặt lấm lem bùn đất. Cô tay phải cầm liềm, tay trái cầm một nắm
tiểu mạch, lặng lẽ nhìn Cao Mã, không nói gì.
Cao Mã nhìn chiếc áo vải củ kỹ màu xanh lá cây cô mặc trên người, nhìn chổ nhô lên do vú đội áo, cũng không nói gì.
Kim Cúc bỏ liềm xuống, chia nắm tiểu mạch trên
tay làm hai, nối lại thành cái đai, đặt xuống đất rồi mở rộng chân, ôm
đống tiểu mạch đặt vào đai, buộc lại thành lượm.
- Kim Cúc, cô gặt một mình à?
- Vâng, anh em đi chợ – Cô nói khẽ, lấy ống tay áo lau mồ hôi trên mặt, rồi dùng nắm tay đấm lưng, cả bên trái lẫn bên
phải, sắc mặt hơi nhợt nhạt vì mồ hôi, vài sợi tóc bết trên thái dương.
- Mỏi lưng hả?
Cô cười không thành tiếng, hai răng cửa có mấy đốm xan