
i thẹn quá hóa giận rồi!
Được rồi, được rồi! Nếu bốn người đã đến đủ, cùng nhau uống rượu rồi hãy nói!”
Sau đó, nhân viên phục vụ lần lượt rót rượu cho ba người, bốn người cùng
uống rượu, ngồi tán gẫu một hồi, còn thảo luận về thành tựu của Thường
Phong Dịch ở Lập Hoa bị người nhà mà anh coi nhẹ phát hiện, sau đó bị
“trách cứ”, bị “ra lệnh” phải trở về nhà, bắt đầu làm việc vì dòng họ.
Sau đó, cho đến lượt uống rượu thứ tư, cái tính thích gây sóng gió của Cổ
Chí Luân tái phạm, lại nhắc đến chủ đề người khác không muốn “thảo luận” lần nữa.
“Đúng rồi, A Dịch, Lập Hoa được cậu chấn chỉnh thành công, còn trở thành công ty khoa học kỹ thuật quan trọng trong tương lai, thanh mai trúc mã kia
nhất định rất biết ơn cậu phải không?”
Nghe vậy, Thường Phong Dịch không kịp đề phòng nhất thời sắc mặt trầm xuống, mày không tự nhíu lại, không kịp che giấu sự nóng nảy trong mắt. Mà
phản ứng của anh đã bị ba người kia nhìn thấy.
“Nhìn dáng vẻ của cậu, cậu còn dám nói không có gì phiền não?” Cổ Chí Luân lẹ mồm lẹ miệng phá vỡ yên tĩnh.
Rõ ràng cảm nhận được ánh mắt ba người bạn tốt đều nhìn mình, Thường Phong Dịch khép mắt, không lên tiếng.
Phòng Bách Ngạn đứng đắn hỏi. “Phong Dịch, cậu biết chúng ta không phải bạn
nhậu bình thường, nếu thật sự có vấn đề gì, sao không nói ra để mọi
người nghĩ cách?” Tối nay Thường Phong Dịch quá khác thường, nếu không
phải có phiền muộn lớn trong lòng, tại sao lại dễ kích động như thế?
Nhìn ánh mắt ân cần của ba người, cuối cùng Thường Phong Dịch cũng than một tiếng. “Cũng không muốn gạt các cậu, chẳng qua cảm thấy nói chuyện nhỏ
này ra rất nhàm chán thôi!” Cuối cùng anh cũng thừa nhận trong lòng mình thật sự có chuyện phiền muộn.
Phòng Bách Ngạn suy nghĩ nhìn anh. “Nếu tôi không nhầm, tâm sự của cậu liên
quan đến ‘phụ nữ’?” Vì là người từng trải, cho nên mới có thể nhìn vẻ
mặt buồn sầu của bạn tốt lớn gan suy đoán.
Thường Phong Dịch kinh ngạc nhìn Phong Bách Ngạn, vẻ mặt không cần nói cũng biết.
Thẩm Hoành Trung nhướng mày, “Chẳng lẽ đúng như chúng tôi vừa mới đoán, cậu
đang phiền não nên cầu hôn Hoàng Uyển Dung thế nào, còn là… cậu không
thể nào xác định cô ấy là đối tượng đúng đắn, cho nên phiền muộn trong
lòng?” Không ngờ Phòng Bách Ngạn đã đoán đúng, Thường Phong Dịch thật sự phiền não vì chuyện tình cảm.
Thường Phong Dịch nhìn Thẩm Hoành Trung, lắc đầu. “Không liên quan đến Hoàng
Uyển Dung, tôi đã nói rồi, cô ấy chỉ là một người bạn nữ, không có ý
nghĩa gì với tôi.”
Thẩm Hoành Trung phản ứng rất nhanh hỏi lại. “Nếu không phải Hoàng Uyển
Dung, vậy tôi đoán cô gái có ý nghĩa thật sự với cậu là ‘thanh mai trúc
mã’, Chủ tịch Lập Hoa, An Lệ Đề?”
Ánh mắt ngưng lại, Thường Phong Dịch cười bất đắc dĩ. “Gần đây tôi phiền
muộn đúng là vì cô ấy.” Anh không giấu giếm nữa, thẳng thắn thừa nhận.
Thường Phong Dịch thừa nhận, sau đó Thẩm Hoành Trung nhớ ra một chuyện. “Tôi
còn nhớ lúc cậu mới về nước từng nói, cậu và An Lệ Đề còn chuyện chưa xử lý xong…. Tâm trạng cậu buồn phiền có liên quan đến chuyện này?”
“Lực quan sát của cậu đủ mạnh…..” Lời nói dừng lại, Thường Phong Dịch uống một hơi hết ly rượu.
“Cậu nói rõ đi, đừng để chúng tôi đoán đông đoán tây có được không?” Cổ Chí
Luân đột nhiên nóng nảy oán trách. “Như vậy làm người ta rất khó chịu
đấy!”
Thường Phong Dịch nhìn Cổ Chí Luân “nổi đóa”, im lặng, chộp lấy chai rượu trên bàn tay cho ly rượu, uống một ngụm lớn mới từ từ mở miệng.
“Lúc đầu tôi đồng ý về nước giúp cô ấy cứu Lập Hoa, trừ muốn khiêu chiến
năng lực của mình, thật ra trong lòng tôi còn muốn trả thù riêng…”
Nếu muốn nói ra miệng, anh sẽ không giấu giếm, nói chi tiết chuyện anh và
An Lệ Đề chia tay trong không vui năm đó và yêu cầu một năm trước của
cô, anh mang tâm tính “báo thù”, thời gian này còn lợi dụng xì căng đan
với Hoàng Uyển Dung để ngả bài mọi chuyện cùng An Lệ Đề.
“Tôi và An Lệ Đề sống chung thật ra là điều kiện, nếu không phải hôm đó Lam
Hoa nhắc tôi… dường như tôi đã quên, thật ra tôi chỉ muốn đùa giỡn cô ấy mà thôi, cũng không phải muốn sống mãi mãi với cô ấy…” Thở dài áy náy
một tiếng, Thường Phong Dịch dừng lại, trong mắt hiện lên chán nản và
sốt ruột.
“Cho nên cậu thân mật với Hoàng Uyển Dung, bày bẫy chờ An Lệ Đề nhảy vào,
sau đó vạch trần sự thật, cho cô ấy một ‘bài học’?” Phòng Bách Ngạn cũng từng trải qua chuyện này nên rất hiểu rõ tiếp lời.
“Nhưng ‘bài học’ này cũng thiêu đốt cậu, phải không?” Cuối cùng Cổ Chí Luân
cũng hiểu, nhìn sự nóng nảy buồn bực trong mắt bạn tốt không thể giấu
giếm, đưa ra kết luận.
“Tôi….. thật là tôi?” Trong mắt Thường Phong Dịch hiện lên nghi ngờ.
Vì chơi một cuộc chơi trả thù, anh lại sập bẫy? Nhưng anh thật không thể
phủ nhận, mặc kệ công việc hay nghỉ, khuôn mặt chực khóc của An Lệ Đề
luôn hiện lên trước mắt anh, không thể quên được….
Thẩm Hoành Trung cẩn thận quan sát ánh mắt Thường Phong Dịch, bật cười.
“Theo bác sĩ tôi nghiên cứu, thật ra lúc ở nước ngoài nhóc Thường cậu vô tình làm viên gạch rơi vào chân, đã yêu tiểu thư An rồi, nếu không sau
khi ‘trả thù’ vẫn đứng ng