
ên…” Cho nên mới nhớ rõ những lời nói thực ra vô tâm như vậy.
“Tôi thừa nhận mình nhỏ mọn, không dễ dàng tha thứ cho người dám trèo lên
đầu tôi.” Anh lạnh giọng nói tiếp: “Chỉ là em cũng không tổn thất gì
phải không? Tôi không tôn trọng bạo lực, cũng không đối xử tệ với em,
chẳng qua để em đảm đương bạn gái tạm thời của tôi một thời gian, em
tình tôi nguyện, em cũng coi như không bị tổn thất.”
Nước mắt An Lệ Đề dâng lên. “Anh không tổn thất, mà thứ em trả giá là tình
cảm…” Cảm xúc dữ dội sôi trào khiến những lời vốn không thể nói đều bật
thốt lên.
Thường Phong Dịch chớp mắt một cái, nhẹ nhàng trả lời: “Chuyện này tôi lực bất tong tâm, chỉ có thể nói xin lỗi.”
“Cho nên….. trong khoảng thời gian này anh tránh mặt em, thật ra chỉ vì muốn kết thúc với em?”
Anh lạnh lùng nhìn cô. “Em nói thử xem?”
An Lệ Đề nhắm chặt mắt, sau đó chậm rãi mở ra. “Em hiểu rồi.” giờ phút này, lòng cô hoàn toàn đông lạnh.
Như vậy cũng tốt, nói thẳng ra, biết rõ tâm ý của anh cũng khiến mình hết
hi vọng, không tiếp tục ôm lấy hi vọng nữa, chờ đợi một ngày tình cảm
của cô được đáp lại.
Nhưng cô vẫn thất bại… chuyện chiếm lấy tình cảm của anh, cô hoàn toàn bị đánh bại, hôm nay là lúc cô tìm lối thoát rồi.
“Thật xin lỗi, đã quấy rầy thời gian của anh, tôi nên đi.” Nhìn sâu vào mắt anh, ngay sau đó cô xoay người rời đi.
Trong phòng nhất thời yên lặng. Thường Phong Dịch không di động cơ thể, mắt
nhìn cánh cửa được đóng lại thật lâu, thay cho ánh mắt lạnh lẽo tối tăm
là ánh mắt tức giận mạnh mẽ không thể thổ lộ.
Rõ ràng thời gian này hành động của anh muốn dụ cô tới chất vấn, sau đó
anh có thể tự nói cho cô biết, sở dĩ anh muốn cô làm bạn gái anh là vì
sao; mục đích anh đã đạt được nhưng kỳ quái là anh lại vì nét mặt bị đả
kích của cô mà đau lòng…
Shit! Nếu ban đầu đã vạch ra kế hoạch, sau khi đạt được mục đích không có bất kỳ cảm giác hối hận nào mới phải, nhưng trong lòng anh lại có cảm giác
đau lòng, thật không giải thích được!
Thường Phong Dịch mắng mình quyết liệt, đáy lòng lại dâng lên cảm xúc đau lòng lần nữa, thật lâu không hết.
An Lệ Đề biết chuyện tình cảm không thể gượng ép, cho nên khi anh nói rõ
qua lại cùng cô chẳng qua là một vở kịch, rất đả kích cố gắng bao lâu
của cô nhưng không rơi giọt nước mắt nào. Dù sao anh cũng không lừa cô,
ban đầu anh chỉ muốn cô làm bạn gái, cũng không nói thích hay yêu cô,
cho nên nghiêm túc mà nói, cô thật sự không thể nói anh phụ tình cảm của cô.
Chỉ là những ngày ở cùng anh, cô thật sự nghiêm túc nỗ lực chiếm lấy tình
cảm của anh nhưng không thể. Hôm nay anh quyết cắt đứt quan hệ của hai
người, cô có thể nói gì? Nếu không thể chiếm được tình yêu của anh, cũng chỉ có thể nhận thua…
Trốn ở trong nhà, cô khổ cực nhẫn nhịn nước mắt, mặc cho đau đớn gặm cắn
trái tim cô, đến khi nhận được điện thoại của bạn tốt, nước mắt như vỡ
đê….
“A lô?”
“Lệ Đề!”
“Uyển Trăn?”
“Lệ Đề, mình cũng không nói quanh co với cậu nữa, cậu có thấy mấy ngày nay
tạp chí Minh Nhật đưa tin về bạn gái của Thường Phong Dịch không?” Giang Uyển Trăn hỏi thẳng.
An Lệ Đề im lặng một lát. “Có.”
“Những tin đó… là lời đồn phải không?” Giang Uyển Trăn cẩn thận hỏi.
“Không phải…”
“Không phải?!” Giang Uyển Trăn kêu thành tiếng. “Cậu nói Thường Phong Dịch thật sự đang hẹn hò với Hoàng Uyển Dung?”
“Ừm!” Hốc mắt An Lệ Đề đỏ hồng, nhẹ nhàng đáp.
“Vậy còn cậu? Cậu là gì? Tại sao anh ta có thể đối xử với cậu như vậy, cái đồ hoa tâm lại phong lưu…”
“Uyển Trăn!” An Lệ Đề chặn lời cô. “Anh ấy muốn qua lại với ai là tự do của anh ấy, vì chúng tớ… chúng tớ chia tay rồi…”
Cuối cùng cũng nghe ra trong giọng bạn tốt hơi nghẹn ngào, Giang Uyển Trăn
im lặng, một lúc lâu mới cẩn thận hỏi: “Hai người chia tay, là anh ta
nói?”
An Lệ Đề để mặc nước mắt rơi khỏi khóe mắt. “Coi như, coi như bọn mình không có kết quả đi!”
Giang Uyển Trăn sửng sốt. “Có ý gì?”
An Lệ Đề hít mũi. “Ý là cho dù mình thích anh ấy, nhưng anh ấy không hề,
cho nên tất cả cố gắng của mình chỉ là uổng công, mà mình cũng có thể
chấp nhận kết quả này.” Nhớ tới nội dung cuộc nói chuyện hôm đó của cô
và anh, lòng cô lại bị nhéo đau.
“Vậy……… Không phải cậu vẫn luôn cố gắng tranh thủ…….”
“Không ai đảm bảo chì cần cố gắng sẽ thành công phải không? Nếu thất bại,
ngoại từ chấp nhận mình còn có thể làm gì?” An Lệ Đề thở dài.
“Ít nhất cậu có thể tìm mình kể khổ mà!” Giang Uyển Trăn than vãn, oán giận nói: “Cũng xảy ra loại chuyện này rồi, cậu còn không nói tiếng nào, nếu mình không gọi cho cậu…. có phải cậu không tính nói mình biết không?”
“Dù sao chuyện đã nwh vậy, kể khổ cũng không giúp gì.” An Lệ Đề bất đắc dĩ
nói. Cô rất cảm động bạn tốt quan tâm, nhưng cảm giác đau lòng quá mức
này không thể dùng ngôn từ diễn tả hết được.
“Cậu nghĩ vậy thật à?” Giang Uyển Trăn không tin. “Bây giờ mình qua nhà cậu được không?”
“Không, không cần, mình không sao.” An Lệ Đề cự tuyệt. “Dĩ nhiên trong khoảng
thời gian ngắn mình còn thấy khổ sở, cũng không thể chấp nhận kết quả
này, mà mình đã nghĩ kỹ rồi, thậm chí mình còn đang nghĩ có nên đi du
lịch