
Quan Lâm từ một khách
sạn gần bờ biển, vừa mới mở túi lấy chìa khóa ra, tra vào ổ đột nhiên
người bên trong mở cửa.
“Quan Lâm, em ở nhà à?” Kinh ngạc nhìn em trai An Lệ Đề đi vào, đứng ở cửa cởi giày. “Rất ít khi thấy em ở nhà ban ngày.”
“CHị…..”
“Sao vậy?” Đi dép trong nhà vào, An Lệ Đề quay lại nhìn em trai. Tại sao cô cảm thấy tiếng em trai kêu cô làm cô thấy hồi hộp.
“CHị….” An Quan Lâm chớp mắt. “Mặc dù chị không nói cho em biết, vì sao chị và
bạn trai chia tay, nhưng nếu…. Ưm, ý em là ngộ nhỡ tất cả chỉ là hiểu
lầm, chị….”
“Quan Lâm, rốt cuộc em đang nói gì? Cái gì tất cả chỉ là hiểu lầm? Chị thất tình là sự thật, em….”
An Quan Lâm nháy mắt càng nhiều. “CHị, ý em là…..”
“Để tôi tự giải thích với Lệ Đề đi!” Một giọng nam đột nhiên truyền tới từ phòng khách, chặn lời nói của An Quan Lâm.
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc, An Lệ Đề đứng ngây tại
chỗ. Sao…. Sao có thể? Tại sao anh có thể ở đây?! Chẳng lẽ tai cô có vấn đề nên nghe nhầm sao?
Trong đầu đang suy nghĩ lung tung, Thường Phong Dịch xuất hiện trước mắt
khiến cô không thể tiếp tục phủ nhận anh đang ở đây là sự thật.
Cô kinh ngạc nhìn anh đến gần, quá giật mình khiến trong khoảng thời gian ngắn cô không nói được gì.
“Chị.” An Quan Lâm an ủi vỗ lưng cô. “Hôm qua anh Thường đợi em dưới tầng cả
ngày, biết chị không ở đây, hôm nay anh ấy lại tới đợi. Em và anh ấy đã
nói chuyện, em cảm thấy chị nên nói chuyện với anh ấy, nếu thật sự có gì hiểu lầm nên nói rõ, em còn có chuyện phải ra ngoài, hai người nói
chuyện chút đi!”
“Quan Lâm!” Thấy em trai xoay người muốn ra ngoài, An Lệ Đề vội vàng kêu một tiếng.
“Chị.” An Quan Lâm quay đầu lại. “Lúc đầu em không biết anh Thường là bạn trai chị, em biết anh ấy là Tổng giám đốc Lập Hoa, cũng là người cứu vớt
công ty, nếu không em sẽ không để anh ấy vào, còn để chị và anh ấy ở một mình, các người nói chuyện cẩn thận đi!” Nói xong, cậu cầm khóa xe
trước cửa lên, rất nhanh đi khỏi nhà.
Nhìn cửa nhà đóng lại, An Lệ Đề quay đầu lại, ngay sau đó mắt tiếp xúc với ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô không rời.
Cô hơi lo lắng mở miệng, “Sao anh biết nơi này?”
Thường Phong Dịch cười nhạt. “Em định đứng ở cửa nói chuyện với anh?”
An Lệ Đề ngẩn ra, lúc này mới nhớ mình vẫn đứng trước cửa. “À… Đến phòng khách đi!”
Đến lúc nhìn thấy An Lệ Đề, Thường Phong Dịch càng hiểu rõ mình nhớ cô rất
nhiều. Anh nhớ cơ thể nhỏ nhắn của cô, mái tóc đen mượt hơi xoăn và cái
mũi thanh tú xinh đẹp, cái cằm dịu dàng cố chấp, mà hai mắt cô vẫn trong suốt như trước, nhưng đáy mắt lại hiện lên đau buồn thiêu đốt trái tim
anh.
Đều là lỗi của anh.
Hai người ngồi trên ghế salon đối diện nhau ở bàn trà.
“Anh… Rốt cuộc anh tới đây làm gì?” Do dự một lát, An Lệ Đề phá vỡ yên tĩnh, giọng nói hơi lo lắng.
Thường Phong Dịch đưa mắt nhìn cô. “Nếu như anh nói anh đặc biệt tới bắt Chủ
tịch tùy ý nghỉ phép hai tháng, quá quy định thì sao?”
Ánh mắt buồn bã, cô khép mắt nhỏ giọng nói: “Một thời gian nữa tôi sẽ về.”
Thì ra anh vì công ty mới đến tìm cô…..
Không thể phủ nhận, khi anh không hề báo động xuất hiện ngay trước mặt cô,
trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy kích động, rồi sau đó mới nghi ngờ.
Kết quả quả thật anh vì công việc mà đến. Cô thật là ngốc mà! Biết rõ
không thể nào, trong lòng cô vẫn không nhịn được mà hi vọng.
“Lúc nào?”
Thất vọng khiến một luồng khí nóng chạy lên não, An Lệ Đề giương mắt lườm
anh. “Dù sao tôi cũng sẽ về, anh quản lúc nào tôi về làm gì? Hơn nữa…..” Giống như khí cầu đột nhiên bị chọc thủng, sự tức giận của cô biến mất
trong nháy mắt, tiêu điều nói: “Công ty có anh là được rồi, hoàn toàn
không cần tôi…. Tôi về hay không cũng không quan trọng.”
“Ai nói không quan trọng?” Thường Phong Dịch trầm giọng phản bác. “Công ty cần em, anh cũng cần em!”
“Hả?” Lời anh nói làm cô sợ hết hồn, nhất thời còn tưởng mình nghe nhầm.
“Em có biết không, khi em không đến công ty nữa, không ở cạnh anh nữa, anh
như người mất hồn, không làm được chuyện gì?” Thường Phong Dịch ôn nhu
nói, ánh mắt hết sức dịu dàng, còn có sự áy náy.
“Anh……….” Cô kinh ngạc ngơ ngẩn, ngay sau đó biến sắc, cảm thấy nhịp tim đập
nhanh. “Anh đang nói linh tinh gì đó? Đừng, đừng nói những lời làm người hiểu lầm đó được không?” Trời ạ! Tại sao anh đột nhiên nói những lời
mập mờ này làm nhiễu loạn tâm trạng mới bình tĩnh một chút của cô?
“Anh không nói linh tinh, Tiểu Đề.” Nhìn chằm chằm biểu tình biến hoá trên
mặt cô, ban đầu vốn thấp thỏm lo sợ bây giờ có một tia hi vọng. “Anh tới đây tìm em vì muốn nói cho em biết tình cảm đã tồn tại trong tim anh từ lâu nhưng anh hồ đồ không biết, cũng chưa bao giờ cho người khác biết.”
Giọng nói anh thận trọng khiến cô kinh ngạc, bối rối không biết làm sao.
“Anh…….. Tại sao muốn nói những lời trong lòng cho tôi nghe?”
Cô không hiểu, vì sao đợi đến lúc hai người chia tay, anh mới đặc biệt
chạy đến nơi xa xôi này nói những lời trong lòng cho cô biết?
Thường Phong Dịch nhìn cô, quyết định đứng lên, đi qua bàn trà, ngồi xuống cạnh cô, sau đó cầm bàn tay nhỏ bé của cô thật