Teya Salat
Canh Bạc

Canh Bạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323103

Bình chọn: 7.00/10/310 lượt.

ột chút.

Nguỵ Tông Thao đi đứng rất yên ắng, không một tiếng động, không biết đã đứng ở nơi đó nhìn bao lâu rồi. Chờ cho Dư Y làm xong bữa sáng, anh ta mới bước đến, mắt liếc nhìn cái dĩa duy nhất, nói: “Làm thêm một phần nữa, tiện thể pha một ly cà phê!”

Dư Y nhìn thấy anh ta liền cảm giác không được thoải mái, nhớ tới ngày hôm qua mình ngồi trên đùi anh ta cả buổi trưa, lại để anh ta tuỳ ý hôn môi. Lòng cô đang nghĩ rằng mình tính toán thật là hay. Biểu hiện dịu dàng, không cần biết đối phương cho rằng cô thật tình hay là giả bộ, ít nhất có thể bởi vì chút cảm giác chinh phục kia mà mềm lòng. Hơn nữa nếu đối diện thực sự có người thì cũng có thể nhân tiện để cho người kia thấy.

Nhưng hoá ra Nguỵ Tông Thao đã nhìn thấu, rõ ràng là coi cô như khỉ làm xiếc, còn nói là chơi theo cô. Dư Y càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, trên mặt vẫn lộ vẻ điềm tĩnh, bưng bữa sáng cùng cà phê mới làm tới trước mặt anh ta: “Anh Nguỵ, mời dùng từ từ!”

Nguỵ Tông Thao “Ừ” một tiếng, chỉ vị trí bên cạnh kêu Dư Y ngồi xuống. Hai người đều im lặng ăn, chỉ có tiếng vang của dao nĩa va vào chén dĩa.

Cho đến khi Dư Y ăn xong mới nghe Nguỵ Tông Thao hỏi: “Buổi tối mấy giờ trở về?”

Dư Y trả lời: “Có thể phải suốt đêm.” Thấy Nguỵ Tông Thao liếc nhìn cô, Dư Y giải thích: “Khoảng thời gian tết âm lịch kia đóng cửa sớm, ngày thường sòng bài có quy luật, buổi tối chờ cho khách ra về rồi mới đóng cửa, bình thường phải chờ đến bốn năm giờ sáng.”

“Em thích công việc này?”

Dư Y dọn dẹp bàn ăn, trả lời: “Kiếm sống thôi.”

Câu trả lời này có vẻ chua xót, thật sự không nên được nói ra từ cái miệng nhỏ nhắn như thế này. Nguỵ Tông Thao không khỏi nhếch môi, hiếm khi có lòng tốt, an ủi vuốt ve mái tóc dài của cô, kề vào bên màng tang của cô thấp giọng nói: “Em muốn kiếm sống, còn nhiều vốn mà, tôi cũng có thể cho em!”

Dư Y bình tĩnh buông tay xuống, chén dĩa cùng dao nĩa va vào nhau phát ra tiếng vang, cô nâng tay vén tóc ra sau tai, nhân tiện nghiêng người cách xa Nguỵ Tông Thao một chút, im lặng nhìn anh, cười.

Thì ra Nguỵ Tông Thao là muốn “bao” cô, Dư Y thật sự muốn cười lên, cô không ngờ rằng mình có sức quyến rũ lớn như vậy.

Cô làm như không có nghe thấy lời này, đợi đến giữa trưa làm cơm xong thì cô phải đến sòng bài làm việc

Ba ngày trước sòng bài đã mở cửa lại, bà chủ thấy phấn khởi nên tốc độ vô cùng mau, chỉ huy mấy người thợ sửa chữa xong xuôi tất cả mọi nơi. Công ty dịch vụ đến gây sự kia đã bị niêm phong, tai hoạ lớn cũng đã bị tiêu diệt, tâm tình của bà chủ thật tốt, quyết định sơn sửa lại tầng hai của sòng bài lần nữa. Sòng bài rực rỡ hẳn lên, lúc này mùi sơn còn nồng, nhưng cũng không hề ảnh hưởng hàng xóm đến tụ tập ở đây.

Mấy bà chủ của cửa hàng lân cận quăng cửa hàng cho chồng, chạy tới đây chơi mạt chược, vừa đánh vừa nói chuyện phiếm, bàn bạc chuyện đi bệnh viện thăm Khỉ còi.

Bà chủ khinh thường nói: “Mấy bà tự mình đi đi, khỏi cần tính tôi vào!”

Đối phương nói với bà ta: “Bà dĩ nhiên là không sợ rồi, có cục cảnh sát chống lưng, mọi người chúng tôi không có ai che chở, không kết nối quan hệ với anh ta thì sao được!”

Mấy bà này ngoài miệng thì nói lo lắng, nhưng đánh bài thì đánh đến quên trời đất. Nếu không có chuyện so sánh thì mấy bà không biết được Khỉ còi “tốt”, bây giờ đâu còn nơm nớp lo sợ khi đối mặt với anh ta nữa, chỉ mướn anh ta bảo vệ bình yên cho Nho An Đường mà thôi.

Dư Y nghe vậy, vui vẻ chạy bưng trà châm nước, nấu mì hoành thánh. Phòng bao ở lầu hai có người gọi đồ ăn, Dư Y vớt hoành thánh nóng hổi ra, để hai cái dĩa có tương ớt và giấm chua lên trên mâm bên cạnh, trực tiếp bưng mâm lên lầu hai. Khi gõ cửa cô vén tóc đang rũ xuống ra sau tai, rồi ngẩng đầu. Trần Chi Nghị đã mở cửa, đứng ở trước mặt cô, tươi cười ấm áp.

Đây là lần thứ hai bọn họ gặp nhau, mặt của Dư Y trước sau vẫn tươi cười, lần trước coi anh ta là khách của khách sạn, lần này coi anh ta là khách của sòng bài.

Trần Chi Nghị không tiếp nhận cái mâm, mà là để cho Dư Y bưng đồ ăn đi vào, thuận tay đóng cửa lại, ngăn chặn sự ồn ào ở bên ngoài căn phòng.

Trên bàn có một cái laptop đang mở, trên màn hình mở ra một trang web. Dư Y liếc mắt nhìn một cái, nói với Trần Chi Nghị: “Hoành thánh sáu đồng!”

Trần Chi Nghị đưa tiền cho cô, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”

Dư Y cười đáp: “Ăn rồi.”

Cô nhận lấy tiền, không lập tức xoay người đi, quả nhiên lại nghe Trần Chi Nghị nói: “Ăn ở biệt thự?” Trần Chi Nghị cầm muỗng lên đảo đảo hoành thánh. “Mấy năm không gặp, không thì em cùng ăn với anh một chút, chúng ta tâm sự chơi!”

Dư Y lại cười: “Ngại quá, tôi còn đang làm, dưới lầu bề bộn nhiều việc.”

Trần Chi Nghị cười một tiếng: “Đã trưởng thành rồi, biết làm việc!”

Năm năm không gặp, Dư Y đương nhiên là trưởng thành. Lúc trước cơm áo xa hoa, mà bây giờ thì giản dị buồn tẻ. Ngũ quan của cô đã nẩy nở, quả nhiên là càng ngày càng xinh đẹp. Trước đây có rất nhiều người theo đuổi, không ngờ rằng tại nơi khỉ ho cò gáy này lại còn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, một người đang nằm trong bệnh viện có biệt hiệu là Khỉ còi, một người đang ở trong biệt thự có thân