XtGem Forum catalog
Canh Bạc

Canh Bạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323044

Bình chọn: 7.00/10/304 lượt.

đã làm mất chứng minh thư, hay là chứng minh thư này vốn là giả? Cái sau có khả năng rất thấp, bởi vì tên tuổi trên bản hộ khẩu em mang theo bên người đều giống nhau. Phải rồi, tại sao trên hộ khẩu chỉ có tên một mình em? Chủ hộ hai mươi lăm tuổi…”

Trong mấy thứ của Dư Y được người đàn ông đeo mắt kính A Tán mang về, ngoại trừ chứng minh thư và sổ hộ khẩu, còn có hộ chiếu có con dấu đã được sử dụng qua, cô đã đi qua nhiều quốc gia, người bình thường cũng sẽ không cho rằng cô chỉ là một người làm công bình thường.

Nguỵ Tông Thao hất hất cằm lên, ý bảo Dư Y nhìn về hướng tây bắc: “Tôi mặc kệ lúc trước em là ai, tên họ là gì. Bây giờ nếu em là Dư Y, vậy thì làm Dư Y của em cho thật tốt, đừng dẫn dắt người vớ vẩn trở về!” Anh kềm khuôn mặt của Dư Y lại, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve bên má trái của cô: “Ngoan ngoãn một chút, đừng có dụ thêm một “Khỉ còi” nữa!”

Tim của Dư Y bỗng chốc đập mạnh, vẻ mặt của người đàn ông ở trước mặt vẫn không thay đổi, lạnh lùng nhìn Dư Y chằm chằm, tựa như có chút hờn giận. Dư Y còn chưa nhận ra được rõ ràng thì đã bị anh hôn một lần nữa, triền miên không thể tưởng tượng được. Dư Y chau mày lại, hết mực chịu đựng, ánh mắt thoáng nhìn qua ngọn đèn hướng tây bắc, rồi thu ánh mắt lại, đôi mắt ánh lên, có chút đăm chiêu.

Ở bên ngoài ngôi nhà cổ, Trần Chi Nghị nhìn thấy đèn đều tắt hết, lúc này mới xoay người rời đi.

Anh ta đã đứng mấy tiếng rồi, hôm nay rốt cuộc thấy được hai người đàn ông xuất hiện ở ban công lộ thiên. Cô gái ở khách sạn nói Dư Y giúp việc ở đây, Trần Chi Nghị nghe được thì rất mắc cười.

Anh ta dọc đường đi ngang qua một quầy bán đồ ăn, tiện tay mua một ổ bánh mì mà Dư Y đã từng mua, bánh mì rẻ tiền, lại khô khan khó nuốt. Anh ta yên lặng ăn một mạch, khi trở lại khách sạn thì trời sắp rạng sáng, trước khi đi ngủ, không nhịn được đã mở laptop lên, tất cả các văn kiện tài liệu trong ổ cứng đều được phân loại thống nhất.

Trong đó có một phần tài liệu mang tên là “Tiểu quỷ”, biểu hiện lần sửa chữa cuối cùng là năm năm trước, để mũi tên của con chuột ở trên mặt, chỉ cần nhấp hai cái là có thể mở tài liệu ra, Trần Chi Nghị lại chậm chạp không động đậy.

Bầu trời ban đêm sáng ngời, ánh sao trải đầy trời như là một cái lưới thật lớn, không ai có thể phá vỡ nó để thoát ra. Bên dưới cái lưới là dòng thời gian dằng dặc trôi qua rất nhanh, và cả một con ruồi nhặng lúc này đang kêu vo ve trên đỉnh đầu Dư Y.

Đó thật sự là một con ruồi, sự xuất hiện của nó có nghĩa là mùa đông sắp qua, nhiệt độ sắp ấm lên. Dư Y đã sớm được Nguỵ Tông Thao thả về, vọt vào tắm một cái liền nằm xuống, nhìn con ruồi vòng vo một hồi rồi cô mới tắt đèn, ngay lập tức không có âm thanh vo ve nữa.

Cô nhẹ nhàng chà sát môi của mình, hồi lâu sau mới thoáng nở một nụ cười.

Chơi một ván đi, không chơi thì thật có lỗi với chính mình!

Chuyển ngữ: Pussycat

Chỉnh dịch: Mon

***

Ngày hôm sau Dư Y nghỉ làm, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao. Mấy ngày nay quả thật làm cô mệt muốn chết luôn, cô vẫn làm việc liên tục từ khi Nho An Đường gặp chuyện xui xẻo cho đến lúc kết thúc hội nghị của cục cảnh sát, suýt chút nữa là quên đi cảm giác được ngủ nướng là như thế nào.

Ở dưới lầu, sáng sớm Trang Hữu Bách đã tính kêu Dư Y xuống lầu làm bữa sáng, thế nhưng Nguỵ Tông Thao lật báo nói với anh ta: “Đi chiên hai cái trứng đi!” Nếu anh đã mở miệng như vậy thì Trang Hữu Bách chỉ có thể tự mình lấy cái vá và chảo ra.

Bữa sáng qua loa sơ sài đã xong, đến giữa trưa cũng không thấy Dư Y xuống lầu, rốt cuộc Trang Hữu Bách cũng ngồi không yên, quan sát sắc mặt của Nguỵ Tông Thao, thấy anh không có ý kiến gì thì anh ta mới chạy lên lầu hai gõ cửa phòng Dư Y, gõ cả nửa ngày mới có được một câu trả lời uể oải.

Tóc tai Dư Y bù xù, mặc một cái áo len xộc xệch, chậm chạp lê dép đến nhà bếp. Bộ dáng cô rất lừ đừ, ngay cả nồi canh cũng quên bỏ muối. Trang Hữu Bách cảm thấy rất kỳ quái, không khỏi nhìn cô vài lần, rồi vô ý nhìn lướt qua và thấy Nguỵ Tông Thao cũng đang nhìn Dư Y chằm chằm. Anh ta hơi sửng sốt, lập tức thu hồi tầm mắt, chủ động đi vào bếp lấy muối để thêm vào canh.

Đây là lần đầu tiên sau khi dọn tới ở biệt thự, Dư Y ở nhà vào ban ngày với bọn họ. Lần trước cảnh sát và đàn em của Khỉ còi lần lượt đến tìm, nháy mắt cái là đã gần tối. Hôm nay ngôi nhà cổ rộng lớn chỉ có ba người họ, thời gian trở nên dài đằng đẵng.

Hai người kia rất ít nói chuyện, một người đọc sách, một người thì lên mạng. Thỉnh thoảng Trang Hữu Bách nhìn thấy gì đó, liền đưa laptop tới trước mặt Nguỵ Tông Thao. Âm thanh hai người trò chuyện với nhau rất nhỏ, Dư Y cố gắng vểnh tai nghe, cũng chỉ loáng thoáng nghe được tên của A Thành và A Tán.

Cô dọn dẹp xong nhà bếp, cảm thấy không còn chuyện gì nên đem mền gối ra ngoài ban công lộ thiên phơi nắng. Mấy ngày trước mưa to liên tục, cô cảm thấy chăn đệm hơi bị ẩm, rồi nghĩ tới mấy người Nguỵ Tông Thao mới vào ở nơi này, nhất định là chăn đệm chưa có phơi nắng qua, cô tính phơi giúp bọn họ, “thuận tiện” nhìn xem giấy tờ chứng nhận của cô bị giấu ở chỗ nào, nhưng lại nghĩ đến hai người kia cũng sẽ