
Bách và A Tán còn chưa có quay về Nho An Đường, cô đầu bếp nhỏ đặc biệt chịu khó đi giặt ra mền, lên sân thượng đã lâu cũng chưa có
xuống, A Thành nổi lên nghi ngờ, chạy lên lầu nhìn, vừa thấy thì cậu cực kỳ hoảng sợ.
Nguỵ Tông Thao vậy mà để cho cô đầu bếp nhỏ ngồi ở trên đùi anh, hai người miệng đối miệng, thân mật khắng khít.
A Thành sợ hãi, nghiêng
ngả lảo đảo chạy về phòng khách, khiến bản thân mình nhất định phải bình tĩnh lại, ngàn vạn lần không thể lộ ra dấu vết trước mặt Nguỵ Tông
Thao. Cậu không muốn bị móc mắt!
Biểu hiện của cậu rất tốt, khiếm nhã chớ nhìn, khiếm nhã chớ nghe, khiếm nhã chớ nói. Cậu vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đúng rồi, rốt cuộc là Nguỵ Tông Thao khiếm nhã với cô đầu bếp nhỏ, hay là cô ta khiếm nhã với Nguỵ Tông Thao?
A Thành lại làm một phần
ăn khuya, đói bụng đến không chịu được, miệng cũng rất thèm ăn. Cô đầu
bếp nhỏ dường như đang lấy lòng cậu, làm ca đêm trở về còn mang theo đồ
ăn cho cậu. Tuy rằng còn thua một chút với hương vị của quê nhà, nhưng
cái này cũng đủ làm cho cậu đỡ thèm.
Cậu hỏi Nguỵ Tông Thao có muốn ăn không, Nguỵ Tông Thao lắc lắc đầu, liếc nhìn đồ ăn một cái, đột nhiên hỏi cậu: “Của Dư Y mua?”
A Thành sửng sốt, muốn
giải thích không phải là mình làm biếng, mà là cô đầu bếp nhỏ tốt bụng.
Ai ngờ Nguỵ Tông Thao nói: “Tiếp tục làm món ăn khuya, cô ấy cho cậu ăn
cái gì thì cậu cứ an tâm ăn đi.”
A Thành cảm thấy khó
hiểu, bất quá chuyện này cậu không bị lỗ gì, mỗi ngày cậu đều ăn đến no
nê, dáng người dường như có nguy cơ bị biến dạng.
Ăn được vài ngày, Nho An
Đường lại trời mưa, bọn họ cũng sắp chuyển nhà. Cậu không có cảm tình
với Trần Chi Nghị không biết sống chết kia. Người mù đều nhìn ra Trần
Chi Nghị thích cô đầu bếp nhỏ, nhưng cô đầu bếp nhỏ đã sớm cùng Nguỵ
Tông Thao hôn môi, anh ta đã tới trễ.
A Thành vâng lệnh tham
gia đánh bài hữu nghị, rất phấn khởi, rất chờ mong, rốt cuộc có thể đã
ghiền. Tiếc là trận đấu khiến cho anh thất vọng, không hề có tính khiêu
chiến, có muốn thua cũng không thua được. Cho đến khi cậu thắng xong,
quay đầu lại thì đã không thấy Nguỵ Tông Thao và cô đầu bếp nhỏ đâu.
Ban đêm mưa to tầm tã,
bọn họ bị ngăn ở bên ngoài ngôi nhà cổ. A Thành cảm thấy rất thê thảm,
không có nơi nào để đi. Cậu bàn bạc cùng A Tán, mua một chút bia và đậu
phọng, tiêu phí thời gian giống như bà con ở Nho An Đường. A Tán cảm
thấy khả thi, hai người tìm một phòng khách sạn nhỏ, vừa uống liền uống
đến hơn nửa đêm. Cho đến khi bọn họ trở lại nhà cổ lần nữa thì A Thành
sợ đến ngây người.
Cậu khẳng định là say
rượu hoa mắt, ngôi nhà cổ sao lại sụp đổ như thế, cây đại thụ kia sao
lại ngã xuống. Trái lại, A Tán không có ngạc nhiên gì, vỗ vỗ vai cậu,
yên lặng nhìn về phía trước, cô đầu bếp nhỏ bị Nguỵ Tông Thao nhét vào
trong xe.
Á, cô đầu bếp nhỏ bị đóng gói!
Cô đầu bếp nhỏ bị đóng
gói mang đi dường như trở nên có chút khác thường. A Thành cảm thấy cậu
không thể lại tiếp tục kêu cô ta là cô đầu bếp nhỏ nữa, phải kính trọng
kêu cô ấy là “cô Dư”. Nhiều năm như vậy, bên cạnh Nguỵ Tông Thao rốt
cuộc xuất hiện một người phụ nữ, mà còn là một người phụ nữ khiến cho
anh ấy để ở trong lòng. Tại thời điểm mấu chốt như thế này, thế nhưng
anh ấy lại mang theo một người phụ nữ ở bên cạnh.
A Thành trở thành một
người hầu, ham muốn mua sắm của phụ nữ thật đáng sợ. Cậu đã vài lần muốn phản đối tình huống này một chút, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Nguỵ
Tông Thao nhìn Dư Y thì cậu cái gì nên nói cũng không nói được. Cái loại ánh mắt này, nhất định ngay cả chính Nguỵ Tông Thao cũng không có phát
hiện được.
Trong mắt không có thế giới, chỉ có cô ấy.
Bởi vậy khi Dư Y chạy
trốn, lúc những món hàng xa xỉ mà cô ấy đã mua xuất hiện trước mặt Nguỵ
Tông Thao, A Thành đã sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch.
Người đàn ông này, cho
tới bây giờ vui buồn đều không có hiện ra, nhưng trong thời gian này,
người đàn ông thường cười to trước mặt khi Dư Y làm trò, lại trở về lạnh lùng. Anh ra lệnh một tiếng, triệu tập tất cả thế lực, đào ba thước đất cũng phải tìm ra một người phụ nữ.
Dư Y, Dư Y, không có ảnh
chụp của cô, không có tin tức gì khác của cô, chỉ có trên bìa tạp chí
của Hong Kong đăng ảnh chụp cô mặc áo đầm dạ hội.
Ánh sáng tươi đẹp bắn ra bốn phía, đẹp không sao tả xiết.
A Thành lại nhìn thấy đĩa CD kia xuất hiện ở trên bàn lần nữa.
Cậu nhớ không rõ, cái đĩa CD này đã bị bỏ vào trong ngăn tủ vài năm, hiện tại nó bỗng nhiên từ
ngăn kéo trở về mặt bàn, có khi thậm chí xuất hiện ở tủ đầu giường, bên
cạnh còn có tạp chí đăng ảnh chụp Dư Y.
Dì Hoa đang quét dọn vệ sinh cùng cậu, cầm lấy tạp chí hỏi A Thành: “Đây là cái gì?”
A Thành từ chối trả lời.
Dì Hoa cũng rất thông minh, cười như không cười, nói: “Yên tâm đi, dì sẽ không nói cho bố già biết đâu. Dì thấy bố già bị A Tông chọc tức, cũng
không muốn biết. Cô nữ sinh nhỏ này rất đẹp đó, quên đi, coi như dì chưa có thấy qua.”
Bỏ tạp chí xuống, dì ấy
lại kỳ quái cầm lên đĩa phim: “Chẳng lẽ là cái loại phim đó sao? Ôi!” Dì ấy miệng đầy ghét bỏ, nhưng vẻ mặt thì l