The Soda Pop
Canh Bạc

Canh Bạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323972

Bình chọn: 8.00/10/397 lượt.

ta một cái. Lý

Tinh Truyền cười nói: “Khách quý đến.”

Nguỵ Tông Thao lạnh lùng

nhếch môi, bước nhanh vào bên trong, đi đến cửa phòng ngủ thì thấy Dư Y

quần áo không chỉnh tề đang vịn vào vách tường, ánh mắt anh khẽ biến.

Dư Y nhìn thấy anh, trong nháy mắt chỉ cảm thấy toàn bộ thần kinh lập tức thả lỏng. Cô chưa bao

giờ mừng rỡ như điên giống như giờ phút này, vô số những hờn tủi cùng

trào ra một lúc. Cô buông bàn tay đang vịn vào vách tường, vội vàng chạy về phía anh: “Nguỵ Tông Thao!”

Cô mới vừa hô một tiếng

liền nghe thấy một người đi vào từ bên ngoài phòng ngủ, cao gầy xinh

đẹp, đúng là Trần Nhã Ân, đang gọi: “A Tông!”

Bước chân Dư Y dừng lại

một chút, không đợi cô lấy lại sức một lần nữa thì trên lưng đã bị căng

thẳng, cô bị người nào đó ôm lấy.

Nguỵ Tông Thao không nói

một lời, đi nhanh về phía trước, bước qua bên cạnh Trần Nhã Ân, đi tới

trước mặt Lý Tinh Truyền đang đứng ở ngoài cửa phòng ngủ. Anh nhẹ nhàng

thả Dư Y đang ôm ở trong lòng xuống, trong nháy mắt khi tất cả mọi người không có phản ứng, anh đã chém ra một quyền, đánh mạnh về phía mặt của

Lý Tinh Truyền. Lý Tinh Truyền phải lùi lại ba bước, ngã xuống đất, khoé miệng đã bị chảy máu.

Dư Y khẽ gọi: “Anh làm gì vậy? Là anh ta đã cứu em!”

Nguỵ Tông Thao lại bồng Dư Y lên một lần nữa, mặt không chút thay đổi tự nhiên đi ra khỏi phòng.

Trên tầng sáu mươi giống như là một mê cung.

Công trình kiến trúc của

Thế giới giải trí cực lớn. Mặt tường ở bên ngoài toà nhà được dùng một

loại gỗ có chất liệu đặc biệt, khi ánh mặt trời chiếu xuống có thể phản

xạ ra tia sáng chói mắt. Diện tích giống như cung điện, toà nhà cao chọc trời, thiết kế sử dụng theo lối hiện đại nhất, toàn bộ toà nhà như là

hình ảnh thu nhỏ của Singapore. Tại một hoa viên tấc đất tấc vàng của

thành phố, dĩ nhiên nó trở thành một công trình kiến trúc tiêu điểm, mà ở trên tầng sáu mươi có thể quan sát cả thành phố. Phòng ở đây rộng mênh

mông, dường như rất nhiều gian phòng, mỗi một phiến gạch đều toả ra lạnh lẽo, có thể in bóng người, trống trãi đến nỗi có thể nghe được tiếng

vang. Toàn bộ tầng lầu có thể dùng làm nơi mua sắm rộng lớn, nhưng chỉ

dùng làm phòng riêng của Nguỵ Tông Thao. Hiện giờ nơi này có thêm hương

vị của một người khác.

Dư Y được đặt lên một giường lớn màu xanh lam. Bên ngoài cửa kính tiếp đất là toàn bộ Singapore vào lúc hoàng hôn.

Giường nằm ở giữa, bốn phía trống trơn, cô giống như đang nằm ở trên mây, rung động ngất ngây.

Nguỵ Tông Thao ôm cô vào

trong ngực, hôn lấy hai má cô, vẫn không nhúc nhích. Hai tay thu lại rất nhanh, qua hồi lâu anh lại thay đổi tư thế, đem Dư Y đối mặt với anh,

vẫn ôm cô như cũ.

Dư Y buồn bực ở trong ngực anh, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Yên tâm, em không có lên giường với những người khác.”

Nguỵ Tông Thao chấn động, tay lại ôm chặt thêm vài phần, nhắm mắt hôn lên trán cô. Dư Y nhỏ giọng nói: “Anh đừng không nói một câu nào, em không sao.”

Nguỵ Tông Thao rốt cục

khẽ cử động, khi nói giọng hơi khàn khàn: “Có chút sợ.” Một câu không

đầu không đuôi như vậy, anh bỗng cười cười giống như là tự giễu, lại

thấp giọng lặp lại: “Có chút sợ.” Ôm lấy Dư Y, lại không nói một lời nào nữa.

Nguỵ Tông Thao rất nhanh

chóng khôi phục lại trạng thái: “Anh kêu A Thành nửa tiếng sau đem quần

áo lên. Em đem sự việc nói cho anh biết từ đầu tới đuôi một lần.” Giọng

điệu anh bình tĩnh, giống như vừa rồi là một ảo giác.

Người Dư Y vẫn chưa có

nhiều sức lực, đầu có chút đau. Cô cố gắng nhớ lại, sau một lúc lâu mới

nhíu mày nói: “Người kia gọi rượu…”

Cô nói rất chậm, vừa nói

vừa tự hỏi, từng chút từng chút trình bày lại chuyện đã xảy ra, cho đến

khi nói đến lúc tỉnh lại ở trong phòng của Lý Tinh Truyền, cô mới ngừng

hồi tưởng, ngẩng đầu nhìn Nguỵ Tông Thao: “Em bị người ta gài bẫy. Trước đó em chỉ uống qua cà phê, Smith không có gọi rượu, người nhận điện

thoại gọi rượu là Ngô Văn Ngọc.” Dừng một chút cô lại giải thích: “Ngô

Văn Ngọc chính là người đưa rượu đến văn phòng của anh hai ngày trước.”

Nguỵ Tông Thao vuốt vuốt

tóc cô, nước ở trong tay đã lạnh đi. Anh kêu Dư Y uống thêm một ngụm

nữa, rồi chậm rãi nói: “Anh biết rồi, em ngủ một giấc trước đi.”

Dư Y thấy anh muốn rời

đi, không khỏi nắm lấy cánh tay anh. Nguỵ Tông Thao trầm giọng nói:

“Ngày mai trận đấu bắt đầu, đêm nay sẽ tổ chức tiệc rượu, trong phòng

khách quý sẽ có một cuộc đánh bài.”

Giọng nói của Nguỵ Tông

Thao lộ ra lạnh lẽo thấu xương: “Đã lâu rồi anh không có ngồi vào bàn

đánh bài. Em có muốn xem anh đánh không?”

Chương này thật dài

(5400 từ) mà còn nhiều thuật ngữ nữa chứ, làm Cat mất hết một nắm tóc.

Nhưng chương này rất hay, mong rằng các bạn sẽ enjoy. Chúc các bạn tuần

mới tốt lành!

Sáu giờ rưỡi tối, buổi

tiệc long trọng rốt cuộc bắt đầu. Tất cả khách khứa trong phòng tiệc đều là nhân vật nổi tiếng của mọi giới. Tất cả mọi người đang thảo luận

giải quán quân của trận đấu lần này sẽ thuộc về ai. Giải quán quân mấy

năm trước đều là một người bình thường không có tiếng tăm gì. Đại hội

vua bài liên tiếp vài năm đều có vẻ nhà