XtGem Forum catalog
Cám Ơn Em Đã Can Đảm Yêu Anh

Cám Ơn Em Đã Can Đảm Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321441

Bình chọn: 7.00/10/144 lượt.

t được bao nhiêu, đã điều tra được những gì.

Cố Doãn đến gần Lâm Hạo Sơ,

nhếch khóe môi cười khẽ, “Lâm Hạo Sơ, anh từ từ ngẫm lại, Hỷ Lạc theo

anh, có thể nhận được gì?” Lời nói ám chỉ của cậu ta khiến tâm tư Lâm

Hạo Sơ chùng xuống, anh biết rõ, trong tích tắc đó, anh không có ý thức, không có một chút lý trí. Bệnh của anh đã đã đến tình trạng không kiểm

soát được, biết đâu, lần này là đứa bé, thế còn lần sau? Toàn thân đều

dường như kiệt sức lùi về phía sau một bước, nặng nề tựa trên vách

tường.

Cố Doãn đi ngang qua Diệp

Hồng, hơi gật đầu chào hỏi, hướng phòng bệnh đi rất nhanh. Diệp Hồng đi

đến cạnh Lâm Hạo Sơ, tay phân vân chần chừ, vẫn là nhẹ nhàng đặt trên

vai anh, “Đầu nghĩ như thế nào, thì làm như thế đó đi. Nói ra, con bé

mới biết được.”

Lâm Hạo Sơ cúi đầu, khóe

miệng nhếch lên một cách cay đắng, “Bà có tư cách gì mà nói tôi, tôi ra

vẻ đạo mạo không phải đều từ trong khuôn các người di truyền hay sao?”

Diệp Hồng trầm mặc một hồi,

cũng không phản bác anh, bà cúi đầu thở dài, “Tim con người, có thể chịu được tổn thương mấy lần?”

Lâm Hạo Sơ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Diệp Hồng, lần đầu tiên gần như thế, cả hai bình tâm tĩnh khí nhìn chăm chú như thế, Diệp Hồng cười ôn hòa, tay bà cầm tay lạnh băng của

anh, “Khi mẹ hiểu ra thì đã quá muộn, cho nên không hy vọng con đến khi

mất đi mới hiểu ra. Tự bản thân mình hỏi cho rõ ràng, đối với con bé,

rốt cuộc là tình cảm gì.”

Âm thanh giày cao gót của

Diệp Hồng quanh quẩn tại hành lang, một mình Lâm Hạo Sơ yên lặng dựa

vào tường, Hỷ Lạc, bây giờ anh… mất em rồi sao?

Cố Doãn ngồi trên sofa trong

phòng bệnh, nửa ngày đều không nói gì, Hỷ Lạc cắn cắn môi, cười nói,

“Anh muốn uống nước không?”

Cố Doãn nghe vậy nhìn về phía cô, cái mặt đen muốn nổ tung bất cứ lúc nào, “Nếu như anh không gọi

điện thoại, có phải em định ai cũng không thèm nói, cứ bị ức hiếp im lìm không chịu hé răng như thế .”

“Ức hiếp?” Hỷ Lạc sửng sốt,

lập tức cười ra tiếng, “Ức hiếp gì chứ? Tại không cẩn thận ngã sấp xuống thôi…” Nói xong lời cuối cùng thì thấy mặt Cố Doãn càng lúc càng u ám,

cô thức thời câm miệng.

Diệp Hồng đẩy cửa đi vào, Hỷ

Lạc thấy bà hơi giật mình, không nghĩ tới Lâm Hạo Sơ sẽ gọi bà đến chăm

sóc mình, Diệp Hồng đi đến ngồi mé giường, “Mẹ tìm bác sĩ hỏi qua rồi…”

Bà có hơi đăm chiêu suy nghĩ nhìn Cố Doãn ngồi trên sofa, Hỷ Lạc hiểu ý, “Không sao đâu, đây là bạn chơi từ nhỏ của con, cũng gần giống như anh

trai con.”

Diệp Hồng nắm tay Hỷ Lạc, thở dài, “Lần này là Hạo Sơ sai, nó cũng rất tự trách mình. Là chúng ta sơ

sót, không quan tâm các con nhiều hơn, xuất viện rồi thì về nhà, mẹ từ

từ giúp con điều dưỡng cơ thể. Bác sĩ nói con bình phục tốt lắm, yên

tâm, các con còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội.”

Hỷ Lạc không nói gì, cười cười.

Cố Doãn đột nhiên đứng dậy,

cậu nắm chặt tay, dằn xuống cơn giận đang mọc lên bừng bừng, “Tôi còn có việc đi trước, hai người cứ nói chuyện.” Không đợi Hỷ Lạc và Diệp Hồng

nói, cậu liền đi ra phòng bệnh, ngọn lửa trong lòng cũng không đè xuống

được, cậu hung hăng nện một đấm vào vách tường, dọa mấy y tá đang đi mặt mày tái mét nhanh chóng chạy qua cậu.

Lâm Hạo Sơ đứng ở cách đó

không xa nhìn cậu ta, Cố Doãn bỗng dưng đi qua túm lấy áo Lâm Hạo Sơ,

“Anh là thằng khốn, rõ ràng đã từng kết hôn, vì sao cái gì cũng không

nói cho Hỷ Lạc, bác sĩ kia là vợ trước của anh, vì sao không nói cho Hỷ

Lạc, lẽ nào cô ấy trong mắt anh ngay cả điều cần thiết phải giải thích

đều không có sao?”

Lâm Hạo Sơ gỡ tay cậu ta ra,

không một tia hoảng loạn nhìn thẳng vào mắt cậu ta, “Vâng, chúng tôi đã

từng lĩnh giấy kết hôn ở nước ngoài, nhưng cũng ly hôn rất nhanh. Tôi

nghĩ không có gì hay để nói, bởi vì đó đã là chuyện quá khứ rồi.”

Hô hấp của Cố Doãn không

ngừng tăng thêm, “Anh thật đúng là… thằng khốn.” Cậu đến gần Lâm Hạo Sơ, dằn từng chữ một, “Tôi nhất định phải mang Hỷ Lạc rời khỏi anh.”

Lâm Hạo Sơ đón nhận ánh mắt

cậu ta, từng chữ rõ ràng mà nói, “Ngoại trừ tự chính cô ấy, những người

khác ai cũng đừng nghĩ mang cô ấy rời khỏi tôi.”

Cố Doãn nắm chặt nắm đấm,

khớp ngón tay đều bị nắm chặt đến phát đau, “Vì sao? Không yêu cô ấy thì trói buộc cô ấy có ý nghĩa gì, anh có thể buông bác sĩ kia, vì sao cô

ấy lại không thể?” Nói xong, sống lưng Cố Doãn căng cứng, cậu chăm chú

nhìn vào môi Lâm Hạo Sơ, cho dù nếu không cam nguyện, vẫn mong muốn anh

ta có thể có câu trả lời, một đáp án mang lại hạnh phúc cho cô.

Lâm Hạo Sơ trầm mặc thật lâu, ánh mắt anh thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng cũng bình tĩnh, “Tại sau tôi phải nói với cậu?” Suy nghĩ một chút, anh lại nói với Cố Doãn, “Tôi có thể nói chính là, những thứ cậu biết không phải như cậu nghĩ, tôi sẽ cho Hỷ Lạc một lời giải thích.”

Buổi tối, Hỷ Lạc ngủ trên giường rất

không an ổn, giống như mơ thấy ác mộng, trong miệng thầm lí rí gì đó,

nghe không rõ ràng. Lâm Hạo Sơ cũng vẫn không có ngủ, anh đứng dậy ngồi

vào ghế kề bên giường, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên hàng mày đang nhíu

lại của cô, Hỷ Lạc, là anh khiến em ngay cả ngủ cũng đau khổ đến vậy

sao? Nhìn vẻ mặt