
cô lúc ngủ, đến
phát ngốc, Hỷ Lạc hình như bị cái gì giật mình tỉnh giấc, trên trán hơi
ẩm ướt, vài sợi tóc dính bệt trên trán, bắt gặp ánh mắt Lâm Hạo Sơ, hai
người im lặng nhìn đối phương. Ban đêm tĩnh mịch, ngay cả không khí hình như cũng ngừng lưu động. Hỷ Lạc cầm tay anh, Lâm Hạo Sơ nằm vào trong
chăn, đem cô ôm vào trong lòng. Vén tóc mai trên trán cô, nhẹ nhàng hôn, nói nhỏ bên tai cô, “Xin lỗi… xin lỗi vì tất cả.”
Hỷ Lạc nghiêng mặt chôn trong ngực anh, thật lâu không nói gì, Lâm Hạo Sơ không biết cô đang suy nghĩ những gì, trước đây Tần Hỷ Lạc rất đơn thuần, anh từ một ánh mắt một
động tác của cô là có thể hiểu thấu cô, hiện giờ, cô cũng bắt đầu giỏi
che giấu rồi, khi cười không nhất định là đang vui, mà khi không cười
cũng không nhất định là đang buồn. Tim Lâm Hạo Sơ như có vật gì đó càng
nén cằng chặt, mấy lần muốn mở miệng nói gì đó, cũng không biết nên nói
cái gì, nên mở miệng ra sao, muốn nói nhiều lắm, ngay cả bản thân anh
cũng không rõ tâm tư của mình.
Hỷ Lạc từ từ nhắm hai mắt,
hơi thở vẫn rất nhẹ, đợi đến khi Lâm Hạo Sơ cúi đầu nhìn cô, bỗng nhiên
thấy khóe mắt cô ươn ướt, anh vùi vào cần cổ cô, cái loại cảm giác mà
trái tim bị vật gì đó đèn nén càng mãnh liệt hơn, “Em… vẫn còn giận
sao?”
Hỷ Lạc lắc đầu, giọng mũi rất nặng, “Không có.”
Cằm của Lâm Hạo Sơ cọ cọ vào
cổ cô, râu vừa mới mọc châm vào cô hơi ngứa, cánh tay anh vòng bên hông
cô siết chặt, “Hãy tin anh, sau khi ở cùng em anh không có làm chuyện
thương tổn đến hôn nhân chúng ta.”
Hỷ Lạc “Ừm” một tiếng xem như trả lời.
Lâm Hạo Sơ có chút bực mình,
cảm thấy Hỷ Lạc như thế này khiến anh không biết làm thế nào, anh tiếp
tục nói, “Anh chỉ đưa cô ấy về nhà, không có gì, tối đó… cô ấy uống quá
nhiều, vốn muốn cho thư ký Ngô săn sóc cô ấy, nhưng thư ký Ngô có chuyện gì không đến được, anh…”
“Lâm Hạo Sơ.” Hỷ Lạc ngẩng
đầu nhìn anh, trong đồng tử màu nâu nhạt lóe một tia sáng nhỏ, “Đêm đó…
vì sao bỗng dưng nổi giận?”
Lâm Hạo Sơ sửng sốt một lát, sau đó hơi mất tự nhiên dời ánh mắt, cụp mắt không nói chuyện.
“Đêm đó, có phải anh không
khống chế được không?” Tuy rằng cuối cùng ý thức cô đã mơ hồ, thế nhưng
vẫn cảm giác được rõ ràng sự khác thường của anh, con người thô bạo hoàn toàn không nghe lời giải thích kia, không phải anh lúc bình thường.
Lâm Hạo Sơ vẫn trầm mặc, anh
hiểu rõ hơn so với ai khác, đêm đó bản thân rốt cuộc rơi vào trong tình
trạng gì, trong đầu có rất nhiều người đang nói với anh, nói những thứ
không có một chút logic, nhưng chính ý thức bản thân dường như đang bồng bềnh trong một góc nào đó, thế nào cũng bắt không được, chỉ có thể tùy ý để bản thân không ngừng thương tổn cô. Anh có chút thống khổ nhắm mắt.
Hỷ Lạc ngẩng đầu lên, thấy vẻ đấu tranh trên gương mặt anh, cô cúi đầu, âm thanh rất nhỏ, “Lâm Hạo
Sơ, anh biết vì sao em một mực muốn lấy anh không?”
Lâm Hạo Sơ mở mắt, im lặng chờ đáp án của cô, vấn đề này, vẫn khiến anh dù suy nghĩ trăm lầm vẫn không hiểu được.
“Khi đó, em đứng ở ven đường, ban đêm tối như mực, toàn bộ thế giới đều hình như màu đen, em đi rất
lâu, mệt chết đi được. Em tự nói với chính mình, nếu như đợi được một
người vừa đẹp trai vừa tốt bụng đến cứu em, em sẽ lấy anh ta.” Nói đến
đây cô cười rất vui vẻ, giống như đang nghĩ đến một chuyện gì đó vui
nhất, “Khi đó thực sự rất ngốc có phải không? Tuy rằng nghĩ như vậy, thế nhưng, đợi đến khoảnh khắc anh xuất hiện, em cũng không cho rằng muốn
lấy anh ngay lập tức. Cho đến lúc ngồi trong xe, anh để em gối lên vai
anh mà ngủ. Giữa chừng em tỉnh lại, khi còn chưa mở mắt ra, em cảm thấy
được mùi vị trên người anh… là mùi của anh trai.”
Lâm Hạo Sơ ngây ngốc mà nghe, Hỷ Lạc tiếp, “Anh trai trong lòng em, là người có khả năng bảo vệ em
nhất, khiến em có cảm giác an tòan nhất, khi đó, em đã nghĩ đến, trên
người đàn ông này có mùi của anh trai. Cho nên, em phải lấy anh ấy.” Cô
nghiêng mặt nhìn anh, trên mặt là nụ cười ấm áp, “Bởi vì… anh ấy có thể
bảo vệ em.”
Lâm Hạo Sơ nhìn nụ cười của cô, có chút xấu hổ, anh càng tự trách chính mình, bảo vệ? Anh có thể không?
Hỷ Lạc ngồi dậy, muốn xoay
người cùng anh mặt đối mặt, Lâm Hạo Sơ cẩn thận nâng cô dậy, Hỷ Lạc thở
một hơi thật mạnh, “Lâm Hạo Sơ, bây giờ em đã không cần bảo vệ. Bởi vì
trong thời gian hôn nhân, anh khiến em càng ngày càng dũng cảm. Bây giờ, sau này, điều chúng ta cần là tương trợ trong lúc hoạn nạn, không xa
không rời, em bị anh hại thành như vậy, anh đừng nghĩ sẽ bỏ được em,
cũng đừng lấy cớ vì bệnh tình của anh nên không muốn làm tổn thương em,
tất cả em đều không chấp nhận. Nếu anh đã không ngoại tình, thì em phải
vùng lên, anh thiếu em một đứa bé, thiếu em một phần hạnh phúc, em muốn
anh phải trả lại gấp bội cho em.”
Lâm Hạo Sơ thấy cô lúc này,
dưới ánh đèn, chợt cảm thấy tia sáng trong mắt cô hơi chói mắt, Hỷ Lạc
đã hiểu rõ anh như thế, biết anh lúc này đang đấu tranh, cho nên cô ấy
đã sớm cắt đứt con đường lui của anh, trước tiên là ngăn chặn ý nghĩ rời khỏi của anh, lẽ nào đến bây giờ em vẫn không oán giận anh một chút nào sao, Hỷ Lạ