XtGem Forum catalog
Cám Ơn Em Đã Can Đảm Yêu Anh

Cám Ơn Em Đã Can Đảm Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321593

Bình chọn: 10.00/10/159 lượt.

hồi hộp mà hỏi, “Vẫn giống như trước đây, vừa đến rạng sáng sẽ tỉnh sao?”

Lâm Hạo Sơ nhìn Hỷ Lạc, thấy

cô căng thẳng như thế, cố tình trêu cô, cong khóe môi, “Là bởi vì cả đêm em đều lăn qua lăn lại, làm anh ngủ không được.”

Hỷ Lạc hơi ngại ngùng, “Vậy, anh uống nước xong thì nhanh chóng ngủ đi, em không phá anh nữa.”

Lâm Hạo Sơ không đứng dậy,

kéo cô ôm vào trong ngực, “Hỷ Lạc, sau lần thôi miên đó, anh đã có khả

năng nhìn thẳng vào vấn đề của mình rất tốt, anh đang nỗ lực thử đối

mặt. Em không cần lo lắng như thế, hử?”

“Em biết.” Hỷ Lạc cuộn trong

lòng anh, rút vào trong chăn, “Nếu anh thấy chỗ nào khó chịu, không vui

vẻ, nhất định phải nói cho em biết, không thể để một mình gánh chịu.”

Lâm Hạo Sơ chỉ là “Ừ” một tiếng xem như trả lời.

Hỷ Lạc im lặng một hồi, cô

ngẩng đầu nhìn chăm chú vào anh, “Lâm Hạo Sơ, vì sao anh không chấp nhận trị liệu của bác sĩ Giang? Chị ấy rất quan tâm anh.”

Lâm Hạo Sơ mở mắt ra, trong

ánh sáng mờ tối nhìn không rõ biểu hiện của anh, anh lặng im sau một

lát, “Em mong muốn anh đi?”

“Tiếp nhận tâm ý hướng dẫn

của chị ấy, bệnh của anh có thể kiểm soát tốt hơn, hiện tại tạm thời

không có tái phát bệnh, không có nghĩa là đã hoàn toàn bình phục, nếu có cơ hội có thể bình phục, vì sao không thử một lần.” Hỷ Lạc vùi trước

ngực anh, nghe tim đập của anh, âm thanh nhẹ nhàng.

Lâm Hạo Sơ không nói gì, anh ôm lấy cô, mặt vùi vào hõm cổ cô, môi nhẹ nhàng hôn khóe môi cô, “Hỷ Lạc…”

“Ừm?” Hỷ Lạc trả lời anh,

nhưng không nghe tiếng trả lời của anh, lúc mở mắt ra nhìn anh, Lâm Hạo

Sơ chỉ giúp cô điều chỉnh góc chăn, “Không có gì, anh đáp ứng em.” Vẫn

đều là cô vì anh mà lo lắng, vì anh mà nỗ lực. Anh cũng phải nên vì cô,

tự mình cố gắng đứng lên.

Buổi chiều, Hỷ Lạc theo Lâm

Hạo Sơ đi nghĩa trang, hoa cúc trắng toát trong cơn gió lạnh vào ngày

đông rung xào xạc, Lâm Hạo Sơ lẳng lặng đứng trước mộ bia, Hỷ Lạc không

làm phiền anh. Một mình cô đi tới mộ của Tư Niên, lấy khăn tay nhẹ nhàng chà lau tấm ảnh, nét mặt tươi trẻ của Tư Niên mãi mãi dừng lại ở tuổi

hai mươi bốn. Mái tóc đen láy, trong đôi mắt đẹp rạng rỡ tia sáng. Hỷ

Lạc ngơ ngác nhìn, lúc Tư Niên mất, cô chỉ có mười lăm tuổi, chỉ nhớ ba

mẹ với đôi mắt đỏ hoe tiếp nhận hủ tro cốt từ trong tay người lãnh đạo

đơn vị, trong khoảnh khắc đó, người cha kiên nghị cường tráng dường như

trong nháy mắt già đi rất nhiều, Chung Tinh càng khóc đến ngất đi.

Một đứa trẻ như cô, lần đầu

tiên hiểu được cảm giác mất đi người thân. Mất đi Tư Niên, ba mẹ càng

thương cô sâu đậm hơn, chuyện gì đều theo cô, đòi hỏi gì cũng thay cô

hoàn thành. Ngay cả gả cho Lâm Hạo Sơ, ba mẹ chưa từng phản đối. Đã từng không biết chân tướng, hiện giờ rốt cuộc cũng hiểu rõ lời nói lúc đầu

của ba, không biết ông rốt cuộc ám chỉ điều gì. E rằng, ba ít nhiều đã

biết một số chuyện.

Hỷ Lạc nghiêng đầu nhìn Lâm

Hạo Sơ, gió thổi tóc anh bay tán loạn trước trán, có vài sợi rũ xuống

trước mặt, hai tay anh đút trong túi áo khoác, nhắm mắt, chìm đắm trong

mối suy tư sâu lắng, thật lâu không có một chút động tĩnh. Hỷ Lạc nhìn

chăm chú vào anh rất lâu, anh không có một chút phản ứng.

Hỷ Lạc đi qua, tay nhẹ nhàng

khoác lên vai anh, cảm giác được cơ thể anh co ro, vài giây sau anh mới

quay đầu nhìn Hỷ Lạc. Hỷ Lạc thấy trong mắt anh có sự mất mát, trong

lòng hơi hoảng loạn, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười dịu dàng, bàn tay tiến

vào trong túi áo khoác nắm tay anh, “Đi thôi? Gió lớn quá.”

Lâm Hạo Sơ một lát sau mới

chậm rãi gật đầu, nắm tay Hỷ Lạc, quay đầu lại nhìn mộ bia, hai người

từng bước một đi xuống bậc thang. Hỷ Lạc nhìn hình dáng anh, từ từ mới

thả lỏng tâm trạng mỉm cười, Lâm Hạo Sơ thực sự đang nỗ lực đối mặt với

quá khứ, chỉ mới một giây vừa nãy, e rằng anh thiếu chút nữa không khống chế được, thế nhưng anh đã kiểm soát được. Như vậy là đủ rồi, anh đang

nỗ lực, cô có thể cảm nhận được.

Buổi tối, Hỷ Lạc bị Cố Doãn

gọi điện thoại vào Time, Time là quán bar của Chu Khải người bạn chơi từ bé của bọn họ, trước đây cả đám Cố Doãn thường hay kéo tới đây, Hỷ Lạc

không thích tiêu phí thời gian, rất ít tham gia. Lần này, không lay

chuyển được Cố Doãn oanh tạc qua điện thoại, phải đến. Một nhóm người

ngồi trong cái phòng to như vậy, cả đám trai trai gái gái, đa số Hỷ Lạc

đều biết, cũng không đến mức tẻ ngắt.

Trước đây đám bạn đều rất

thích trêu ghẹo Hỷ Lạc và Cố Doãn, hiện giờ thì biết Hỷ Lạc đã kết hôn,

trước đó Cố Doãn lại vì cô mà đi Mỹ, bây giờ thấy hai người đều đến, vô

cùng ngạc nhiên, nhưng cũng không dám nói lung tung, chỉ có thể không

ngừng ồn ào kính rượu Hỷ Lạc.

Hỷ Lạc bị chuốc rất nhiều

rượu, thế nhưng tửu lượng cô khá tốt, chưa đến nỗi say mèm, cuối cùng

thực sự uống không nổi nữa, Cố Doãn liền thay cô cản, Cố Doãn nửa đường

đi vệ sinh, sau khi trở lại sắc mặt hình như không tốt lắm, nhìn Hỷ Lạc

luôn có bộ dáng muốn nói lại thôi.

Hỷ Lạc uống đến nỗi đầu hơi

choáng váng, cuộn trong một góc sofa mơ màng buồn ngủ, nghe trong phòng

giọng hát gào khóc thảm thiết đến cười ngớ ngẩn, Cố Doãn thở dài, cầm

lấy áo khoác và