
ể dục tốt, nhất là chạy nhanh, đã từng đạt á quân chạy nước rút trong đại hội thể dục
thể thao trung học toàn thành. Mười lăm tuổi, nó bắt đầu cao khoảng một
mét tám, ăn rất nhiều, thích ăn thức ăn má Ngô nấu. Mười chín tuổi, thi
đậu học viện quân sự…”
Hỷ Lạc to mắt ngẩn người nghe Diệp Hồng tỉ mỉ kể từng ly từng tí những năm tháng trưởng thành của Lâm Hạo Sơ, cô giật mình đến hơn nữa ngày mới hồi phục tinh thần lại, “Mẹ,
mẹ… rõ ràng quan tâm anh ấy như thế, vì sao phải?”
Diệp Hồng nhấp một ngụm trà,
trên mặt có chút ý cười thản nhiên, “Hỷ Lạc, con có thử rất yêu một
người, yêu đến nỗi toàn bộ tuổi thanh xuân của con đều tiêu hao trên con người ấy, vì anh ta, thậm chí mất đi khả năng yêu thương, cuối cùng, bị thương tổn, cái cảm giác thương tích đầy mình con biết không?”
Hỷ Lạc thật thà lắc đầu, cô có chút thẹn thùng, “Con… chỉ thích qua một mình Lâm Hạo Sơ.”
Diệp Hồng tựa như không thèm
để ý câu trả lời của cô, tiếp tục nói, “Mẹ là một người rất tự phụ kiên
cường mạnh mẽ, cho tới bây giờ chỉ có những thứ mẹ không muốn, chứ không có thứ mẹ không đạt được. Hà Vịnh Thanh, chính là thứ mẹ muốn nhưng
không chiếm được. Sau khi ông ấy bỏ đi, lòng hoàn toàn đã chết, đối với
Hạo Sơ, tâm tình của mẹ rất phức tạp. Mẹ rất thương nó, thế nhưng mẹ
không có cách nào khác nhìn thẳng vào nó. Mỗi một nét mặt của nó, mỗi
một động tác, đều giống như Hà Vịnh Thanh. Mẹ chỉ dám lặng lẽ quan tâm
nó, lặng lẽ chăm sóc nó. Hà Vịnh Thanh là một hồi kiếp trong lòng mẹ, mẹ tránh không khỏi, nhưng cũng không thể trốn. Cuối cùng, mất hết tất
cả.”
Hỷ Lạc ngơ ngác nghe Diệp
Hồng nói, lần đầu tiên thấy bà có chút thương cảm, cho tới nay, Diệp
Hồng trong trí nhớ cô đều rất ngoan cường, là một người không giỏi về
bày tỏ tình cảm, thì ra nội tâm của bà cũng có yếu đuối, cũng có vết
thương.
“Những ngày mà mẹ đuổi ông ấy chạy, mẹ đã có chút mệt mỏi rã rời. Trong tình yêu, điều thảm thương
nhất không phải lỡ yêu người mà mãi mãi sẽ không yêu mình. Mà là, yêu
phải loại người trời sinh tính ích kỷ lạnh bạc, anh ta sẽ không xem
thường tình yêu, cũng sẽ không dễ dàng hứa hẹn, thậm chí trơ mắt nhìn
con đụng phải đầu rơi máu chảy cũng sẽ không ngăn cản con.” Diệp Hồng
nói rất thản nhiên, nói rất nhẹ nhàng, nhưng Hỷ Lạc nghe lại thấy kinh
hãi.
Những ngày mình đuổi anh
chạy? Ngay từ đầu mình và Lâm Hạo Sơ không phải là cái dạng như vậy sao? Cuối cùng Lâm Hạo Sơ đột nhiên cầu hôn mình, cô thậm chí giống như đà
điểu không dám truy hỏi nguyên nhân, không phải tình yêu, cô rất rõ
ràng. Thế nhưng, chính là sợ cái sự thật này. Người trời sinh lạnh bạc,
Lâm Hạo Sơ sẽ thế sao? Những ngày cùng ở chung với anh rất dài, nhưng
một chút cũng không hiểu được anh, nhìn không thấu anh.
Diệp Hồng thở phào một hơi,
“Mẹ nói con biết những điều này, chỉ là muốn nói, mẹ không phải là người như con tưởng tượng, đối với nó không có một chút để ý. Trước đây, mẹ
quá lưu tâm đến quá khứ của mình bị phơi bày, thấy bệnh của nó, mẹ vẫn
là bị khiếp sợ. Mẹ không mong mỏi sự tha thứ của nó, chỉ hy vọng nó có
thể khỏe lại. Về bệnh tình của nó, mẹ hy vọng con có thể thường xuyên
cho mẹ biết một chút, được không?”
Hỷ Lạc đờ đẫn gật đầu, khi mạch suy nghĩ vẫn còn lưu lại trong cô đến xuất thần, “Được.”
Diệp Hồng thấy tâm trạng Hỷ Lạc rõ ràng là không tốt, cong khóe môi cười cười, “Hạo Sơ không phải Hà Vịnh Thanh.”
Hỷ Lạc hiểu được ý tứ của bà, có chút ngại ngùng, cô vội vã bưng tách nhấp một ngụm trà, “Con biết.”
Biết không? Kỳ thực trong lòng cô một tí cũng không biết. Đối với quan
hệ giữa hai người họ, Lâm Hạo Sơ dường như chưa từng có đáp ứng bất cứ
cái gì, Hỷ Lạc có chút tự giễu, nếu có một ngày, cô đột nhiên bỏ đi, Lâm Hạo Sơ chắc hẳn cũng sẽ không lưu ý sao?
Ngày tiếp theo khi Hỷ Lạc đến phòng khám
của Giang Nhất Ninh, tâm trạng lo lắng không yên, nếu như bệnh của Lâm
Hạo Sơ chuyển biến xấu, cô thực sự không có cách nào tha thứ chính mình. Giang Nhất Ninh vừa thấy bộ
dáng Hỷ Lạc, nhịn không được nở nụ cười, “Cô đừng căng thẳng như thế,
kết quả trắc nghiệm tâm lý của anh ấy tốt.”
Hỷ Lạc thở phào nhẹ nhõm, “Vậy chị tìm tôi đến là… ?”
“Trong quá trình kiểm tra,
mỗi một câu hỏi mà tôi đưa ra cho anh ấy, cách suy nghĩ để trả lời tỉ mỉ một cách khác thường, thậm chí một chút bối rối mà người bình thường
nên có cũng không có. Nhất là khi đề cập đến chuyện ba mẹ anh ấy, tuy
rằng anh ấy cố gắng khiến biểu hiện của mình hết sức trấn tĩnh, nhưng
ánh mắt vẫn có chút dao động, trốn tránh. Tôi đã đề nghị anh ấy sau này
vẫn nên tranh thủ thời gian đến trị liệu tiếp, chỉ có điều không rõ vì
sao anh ấy vẫn từ chối.”
Giang Nhất Ninh nói xong, trên mặt thoáng qua nét cô đơn, cô nói với Hỷ Lạc, “Cô có thể khuyên nhủ anh ấy không, tiếp nhận trị liệu chuyên môn mới có thể khống chế bệnh của
anh ấy tốt hơn?”
Hỷ Lạc gật đầu không chút do
dự, “Vâng, tôi sẽ cố. Nhưng mà…” Hỷ Lạc hơi ngại ngùng, “Anh ấy cũng
không hẳn sẽ nghe tôi, lời tôi nói anh ấy ít khi nào liệt trong phạm vi
suy nghĩ của anh ấy .”
Giang Nhất Ninh hình như sửng sốt một c