
túi xách của cô, “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Hỷ Lạc xua xua tay ngồi bất động, “Không cần, em nghỉ một hồi sẽ khỏe, lát nữa em tự mình bắt xe về nhà.”
Cố Doãn hậm hực ngồi xuống,
khí lực to lớn làm chấn động ghế sofa cô đang ngồi, cậu lấy di động
trong túi xách Hỷ Lạc nhét trong tay cô, “Em gọi điện thoại cho Lâm Hạo
Sơ, kêu anh ta tới đón em.”
Hỷ Lạc hơi sửng sốt, “Vì sao? Em không có say mà.”
Cố Doãn có chút cáu kỉnh lấy
tay chỉa vào trán cô, “Kêu em gọi thì gọi đi, đừng nhiều lời vô ích,
không say thì không được gọi anh ta tới đón em sao, anh ta có phải chồng em hay không vậy?”
Hỷ Lạc đang muốn phản bác,
bất thình lình bị cậu đẩy, dạ dày cuồn cuộn một trận buồn nôn, cô đẩy Cố Doãn chạy vào phòng vệ sinh. Quỳ gối trước bồn cầu nhưng cái gì cũng
không ói ra được, rõ ràng là uống đâu có bao nhiêu, làm sao lại muốn ói? Cô vừa lẩm bẩm vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh. Đẩy cửa ra thì thấy Cố
Doãn chờ ở cửa, Cố Doãn có chút lo lắng, “Không có việc gì chứ?”
“Không sao.” Hỷ Lạc lắc đầu, mặt đỏ bừng, cô vỗ vỗ ngực, “Chỉ hơi muốn ói.”
Cố Doãn nhìn cô, đem áo khoác cho cô mặc vào, “Đi thôi, anh vẫn là nên đưa em về nhà.”
Đến dưới lầu, Cố Doãn không
thể không đưa cô lên lầu, mở cửa, trong phòng một mảng tối om, Hỷ Lạc
tìm dép cho Cố Doãn, Cố Doãn vừa đổi dép vừa hỏi Hỷ Lạc, “Anh ta không ở nhà?”
Hỷ Lạc thấy phòng khách vắng vẻ, “Hình như không có, kỳ lạ, đã trễ thế này, đi đâu được?”
Cố Doãn đăm chiêu suy nghĩ
một lát, “Em không gọi điện thoại hỏi thử, biết đâu xảy ra chuyện gì, đã trễ thế này rồi.”
Hỷ Lạc xem đồng hồ, đã sắp
một giờ, liền lấy điện thoại ấn số Lâm Hạo Sơ, điện thoại đổ chuông thật lâu mới được bắt máy, tín hiệu bên Lâm Hạo Sơ hình như không tốt lắm,
lời nói cũng gián đoạn, Hỷ Lạc nghe xong nửa ngày mới hiểu ý được anh
nói gì, cúp điện thoại, Cố Doãn hỏi, “Thế nào? Anh ta không có việc gì
chứ?”
Hỷ Lạc bĩu môi, “Hình như anh ấy nói anh ấy đang đi công tác chỗ nào đó, đêm nay không về nhà.”
“Anh ta không về nhà?” Đột nhiên Cố Doãn nâng giọng to.
Hỷ Lạc đảo cặp mắt trắng dã, “Làm sao vậy? Anh ấy đi công tác không về nhà thì có cái gì kỳ quái.”
Cố Doãn tức giận mà không làm gì được hung hăng liếc Hỷ Lạc, sau đó có chút bực mình ngồi trên sofa,
thấy mặt Hỷ Lạc tươi cười, suy nghĩ rất lâu nhưng cái gì cũng không nói. Nếu như nói cho Hỷ Lạc, vừa nãy ở Time, cậu tận mắt thấy Lâm Hạo Sơ
cùng một phụ nữ rất thân mật rời khỏi, cô nhất định sẽ khó chịu.
“Bình thường anh ta như vậy
sao?” Cố Doãn liếc mắt Hỷ Lạc, Hỷ Lạc bưng một ly nước đưa cho Cố
Doãn.”Cái gì bình thường như vậy? Anh nói đi công tác?” Cô ngồi trên
sofa, cầm ly nước của mình, “Trước đây cũng đi công tác vài lần, không
nhiều lắm, thường thì một hai ngày sẽ về nhà, lần lâu nhất cũng chỉ ba
ngày thôi.”
Cố Doãn cúi đầu, khuỷu tay
đặt trên đầu gối, hình như đang suy nghĩ chuyện gì. Hỷ Lạc vẫy vẫy tay
trước mặt cậu, “Này, anh tới nhà em nghĩ chuyện gì vậy?”
Cố Doãn lườm cô một cái, “Thực sự là một đồ đần!”
Hỷ Lạc đen mặt, “Anh đủ rồi nha, Cố Tiểu Doãn, đến nhà em tốt bụng cho anh uống nước còn dám công kích chủ nhà.”
Cố Doãn không thèm cáu kỉnh,
âm thầm thở dài, đứa ngốc này, rõ là bị người ta đem bán còn có thể thay người ta đếm tiềm dùm, cậu đứng dậy, “Anh đi đây.” Hỷ Lạc vừa nghĩ thời gian đã khuya rồi cũng không giữ cậu, đi tới cửa, Cố Doãn bỗng nhiên
xoay người nói với cô, “Tần Hỷ Lạc, nếu như Lâm Hạo Sơ không thương em,
em sẽ rời khỏi anh ta không?”
Hỷ Lạc hơi sửng sốt, lập tức cười cười, “Anh ấy vẫn cũng không yêu em, em biết.”
Cố Doãn có chút tức cười, “Như vậy, em cũng vẫn muốn ở chung với anh ta?”
“Vâng.” Hỷ Lạc gật đầu chắc chắn.
Cố Doãn trầm mặc, sau đó cậu ý tứ sâu xa hỏi, “Thế thì giới hạn của em là cái gì?”
Hỷ Lạc suy nghĩ một chút, từ
tốn mà nói, “Anh ấy yêu người khác… Nếu như Lâm Hạo Sơ yêu người khác,
em sẽ rời khỏi, cho anh ấy một phần thuộc về tình yêu của anh ấy.”
Cố Doãn đi khỏi, một mình Hỷ Lạc ngồi
trên sofa suy nghĩ rất lâu, giới hạn của cô là gì? Kỳ thực căn bản cô
không biết, một Tần Hỷ Lạc rời khỏi Lâm Hạo Sơ? Cho đến bây giờ cô chưa
từng nghĩ tới. Cô vẫn đều tin tưởng, Lâm Hạo Sơ sẽ yêu cô, chỉ là vấn đề thời gian. Nếu như, ngay cả đến ông trời thậm chí thời gian cũng không
muốn cho cô, cô thực sự còn có thể làm được cái gì? Nhận được cuộc gọi của Cố
Doãn, Lâm Hạo Sơ cảm thấy rất bất ngờ. Ngồi đối diện với cậu ta trong
phòng ăn của nhà hàng, Lâm Hạo Sơ nhìn Cố Doãn trước mặt, trông rất đẹp
trai, dung mạo không ngăn được ý nghĩ thù địch. Cậu ta rất thích Tần Hỷ
Lạc, đây là Lâm Hạo Sơ đã sớm nhìn ra. Cứ như vậy, mục đích hôm nay cậu
ta đến gặp mình dường như không cần nói cũng biết.
Cố Doãn rút trong hộp thuốc
trên bàn lấy ra một điếu đưa cho Lâm Hạo Sơ, Lâm Hạo Sơ ý bảo không hút, Cố Doãn tự mình châm lửa, chậm rãi hút. Cậu phả ra một làn khói đẹp
mắt, giọng nói vì mùi thuốc lá trở nên hơi khàn khàn, “Tần Hỷ Lạc từ nhỏ là một đứa ngốc, bất quá ngốc thì ngốc, nhưng rất cố chấp. Là loại
không đâm đầu vào tường thì không biết đau.”
Lâm Hạo Sơ tựa lưng vào ghế