
hoại ở ký túc xá cũng không có người nhận.
Cô còn
nhớ, Vu Hữu Dư từng nói, các bạn cùng anh sợ ồn ào, trước khi đi ngủ đều rút
dây điện thoại ra, cho nên buổi tối tìm anh thì đừng gọi đến điện thoại ký túc
xá, cứ gọi trực tiếp vào di động cho anh, anh sẽ mở máy 24/24 giờ vì cô.
Nhưng
bây giờ anh lại tắt máy!
Cô tìm
tới căn phòng đó, ấn chuông mấy lần không thấy động tĩnh gì.
Lâm
Tiểu Niên hơi nản lòng, kéo nắm tay cửa mới phát hiện cửa không khóa. Cô liền
gọi tên Vu Hữu Dư bước thẳng vào trong.
Ánh
sáng hắt xuống chùm đèn treo trên trần nhà mờ mờ, hòa lẫn với màu từ đèn treo
tường khiến cô cảm giác như mình đang bước vào một thế giới mê ảo.
Cô nhớ
lần trước tới đây, ánh đèn không như thế này. Xem ra Vu Hữu Dư đã thay đèn trần
và đèn tường.
Hai bên
cửa phòng rải đầy cánh hoa hồng. Lâm Tiểu Niên rất mẫn cảm với hoa hồng, mũi
vừa ngửi, không chịu được hắt hơi một tiếng.
Tiếng
vang làm kinh động đến người trong phòng. Sau đó, trong phòng ngủ thấp thoáng
một bóng người, trong bóng tối trông rất mơ hồ. Một tiếng gọi vang tới tai cô,
trong giọng nói có chút ngỡ ngàng như không tin: “Niên Niên?”.
Lâm
Tiểu Niên không dám chắc, lúng túng gọi: “Hữu Dư…”.
Tách
một tiếng, ánh đèn trong phòng sáng chói mắt. Vu Hữu Dư bước lại, trong lòng có
chút hoài nghi xen lẫn vui mừng: “Sao em lại tìm đến đây?”.
Lâm
Tiểu Niên không đáp, chỉ cúi đầu nhìn chiếc bánh sinh nhật bày trên bàn, phía
trên có cắm nến, đã được đốt rồi, chỉ còn sót lại một mẩu ngắn, giống như người
bất mãn, mất đi niềm hy vọng.
Cô chầm
chậm bước đến trước mặt anh: “Hữu Dư, em chưa nói chúc mừng sinh nhật anh.”
Vu Hữu
Dư vòng tay ôm lấy eo cô. Anh ôm chặt lấy cô, thì thầm: “Em đã đến!”.
Vu công
tử nói: “Lâm Tiểu Niên, nếu em không tới, anh sẽ chọn bất kỳ một người con gái
nào đó thay thế em. Nếu em không tới, anh sẽ không đợi em nữa.”
Ở trong
vòng tay anh, Lâm Tiểu Niên vừa thấy chua xót, vừa ngọt ngào. Cô nói: “Hữu Dư,
em thật sự rất sợ sau này anh sẽ không còn mở máy suốt hai tư giờ chờ em nữa.”
Cánh
tay anh càng ghì chặt cô vào lòng: “Lâm Tiểu Niên, anh đã từng nói rằng anh yêu
em!”.
Cô cong
môi: “Vu Hữu Dư, em cũng đã nói em yêu anh!”.
Nhưng
trong thế giới của tình yêu, dù có thực sự yêu nhau thì để được ở bên nhau liệu
có đơn giản như vậy không?
Lâm Tiểu Niên vốn cho rằng mình có thể
chịu đựng những mất mát này, cô vốn cho rằng không có Vu Hữu Dư sẽ dễ sống hơn
khi không có Kiều Hoài Ninh.
Nhưng cô đã sai, lúc bóng Vu Hữu Dư biến
mất khỏi tầm mắt cô, cô nhận ra rằng trong tim cô chỉ còn lại ba chữ: “Em yêu
anh!”.
Anh nói, anh mệt rồi, anh cần phải nghỉ
ngơi. Cho nên, cô cần phải cho anh thời gian, cũng là cho mình thêm thời gian.
Nửa kỳ
học nghiên cứu sinh đầu tiên vừa kết thúc, tình hình sức khỏe của Kiều Hoài
Ninh có thể coi là ổn định. Vợ chồng nhà họ Kiều làm thủ tục nghỉ hưu xong liền
chuyển ngay đến Bắc Kinh để tiện chăm sóc cậu con trai.
Kiều
Hoài Ninh vốn không muốn để bố mẹ đến đây. Hai người họ đến đây rồi, mà anh vẫn
giấu không nói về tình hình bệnh tật của mình. Ông Kiều cuối cùng cũng không
chịu nổi nữa: “Con còn muốn giấu bố mẹ bao lâu nữa?”.
Câu nói
đó của bố đã khiến cho Kiều Hoài Ninh, một người giả vờ rất tốt, đột nhiên thấy
mất phương hướng, hoang mang.
“Con
không muốn bố mẹ lo lắng, con rất khỏe mà.” Anh nói với ông Kiều như thế.
Ông
Kiều vỗ vai Kiều Hoài Ninh: “Con luôn luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện.”
Hội
Dương Quang ngày càng phát triển mạnh, quy mô ngày càng lớn, có rất nhiều người
có học thức gia nhập hội, gánh vác giúp Kiều Hoài Ninh khá nhiều công việc,
khiến anh thoải mái hơn. Giờ nghỉ sau khi tan học, anh có thể đi tản bộ trong
sân vận động, nhưng không chơi lại bóng rổ lần nào.
Lâm
Tiểu Niên và Vu Hữu Dư đến nhà bố mẹ Kiều Hoài Ninh ở Bắc Kinh chơi, vừa hay,
Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi cũng có ở đó.
Mẹ anh
làm món giấm cá Lâm Tiểu Niên thích ăn nhất, bố anh liên tiếp gắp thức ăn cho
Lâm Tiểu Niên và Vu Hữu Dư. Lâm Tiểu Niên ăn thỏa thuê, nhưng Vu Hữu Dư có vẻ
không hợp khẩu vị.
Thấy
Kiều Hoài Ninh lặng lẽ chuyển những món ăn Lâm Tiểu Niên thích đến bên cạnh cô,
Vu Hữu Dư cảm thấy đố kỵ không thốt được thành lời.
Mẹ Kiều
Hoài Ninh biết Vu Hữu Dư là đứa trẻ con nhà quan, sợ anh ăn không quen những
món của nhà thường dân, do đó nói: “Ăn nhiều cá một chút, Niên Niên thích ăn
món này nhất đó.”
Vu Hữu
Dư giả vờ ăn mấy miếng. Nhìn anh ăn rất miễn cưỡng, Lâm Tiểu Niên gắp miếng cá
còn lại trong bát Vu Hữu Dư bỏ vào bát mình và giải thích với bà: “Anh ấy họ
Vu, lại còn gọi là Hữu Dư, ngay trong tên đã có nghĩa rất nhiều cá rồi, anh ấy không
thể ăn đồng loại của mình được.”
Mọi
người nghe cô nói như vậy, thích thú cười lớn, không khí trên bàn ăn đã được
cải thiện lên rất nhiều.
Ăn cơm
xong, mấy người thanh niên ngồi đánh bài. Lâm Tiểu Niên và Vu Hữu Dư cùng một
đội, tự nhiên Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi được ghép thành một đội.
Lúc
đầu, do số không đỏ, Vu Hữu Dư và Lâm Tiểu Niên toàn thua.
Lâm
Tiểu Niê