
âm Tiểu Niên ngừng lại một lát: “Sức khỏe anh ấy liệu có đi được không?”.
Âu
Dương Phi đầy tin tưởng đảm bảo: “Gần tình hình sức khỏe của anh ấy rất tốt, có
thể đi được.”
Buổi
chiều, Lâm Tiểu Niên vốn muốn tới đại học Bắc Kinh xem trước nơi dựng sân khấu,
không ngờ bị Vu Hữu Dư chặn lại ở dưới tòa nhà ký túc xá. Anh tỏ ra thần bí:
“Đừng chạy, đi cùng anh!”.
Cô thấy
kỳ lạ: “Đi đâu?”.
“Đi rồi
sẽ biết”. Anh đưa tay ra làm bộ mời cô.
Lâm
Tiểu Niên mím môi, trong lòng phân vân, nhưng rồi cô rút tay khỏi sự kiềm chế
của anh, áy náy nói: “Em phải đến đại học Bắc Kinh một chuyến. Tối nay có bữa
tiệc quyên góp từ thiện, hội của anh Hoài Ninh cần em giúp đỡ…”.
Vu Hữu
Dư lặng người, nụ cười vui vẻ trước đó trở nên gượng gạo. Anh cay đắng bỏ tay
cô ra: “Để anh đưa em đi.”
Hôm nay
Vu Hữu Dư rất trầm lặng, suốt đường đi một câu cũng không nói. Lâm Tiểu Niên
cho rằng anh đang giận, cố kể mấy chuyện cười cho anh vui. Nhưng Vu Hữu Dư vẫn
không hề cảm kích, mặt tối sầm nói: “Mấy câu chuyện đó của em đừng kể nữa sẽ tốt
hơn.”
Lâm
Tiểu Niên vội ngừng lại. Hai người không ai nói gì, không khí có phần nặng nề.
May mà trường Bắc Kinh không xa lắm, thoắt một cái đã đến nơi.
Vu Hữu
Dư hỏi Lâm Tiểu Niên: “Bữa tiệc tối nay mấy giờ kết thúc? Anh sẽ tới đó đón
em!”.
Cô sợ
muộn quá sẽ ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của anh nên kiên quyết nói: “Anh
không cần tới đón em đâu, em tự về nhà được rồi.”
Anh gật
đầu, nhưng dường như mang đầy tâm sự, sau đó hôn lên trán cô rồi mới đi.
Vu Hữu
Dư như thế khiến tim Lâm Tiểu Niên như bị vật gì đó chặn lại, bối rối, không
thoải mái.
Cô vốn
hy vọng anh sẽ động viên cô, dẫu chỉ một lời động viên an ủi cũng khiến cô cảm
thấy ấm áp, nhưng anh đã không làm như vậy.
Cô tự
nói với chính mình: “Không sao cả, đó chỉ là tâm trạng nhất thời của anh mà
thôi.”
Cô
nghĩ, đợi khi bữa tiệc kết thúc, cô sẽ gọi điện giải thích với anh.
Tình
cảm của cô với Kiều Hoài Ninh khiến cô phải làm một số việc vì anh, có như vậy
cô mới có thể yên tâm.
Bữa
tiệc rất náo nhiệt, những minh tinh có thể mời được đều đã đến, còn có cả đoàn
nghệ thuật trường bên cạnh cũng sang phụ diễn.
Máy
quay phim của mấy đài truyền hình đều tập trung ở xung quanh sân khấu ngoài
trời để truyền hình trực tiếp buổi tiệc, cảnh tượng vô cùng sôi nổi, rầm rộ,
khác hẳn bình thường.
Rất
nhiều người đã được biết sự ra đời và tình hình phát triển của hội Dương Quang.
Họ vô cùng xúc động, cảm kích, nghiêm trang kính cẩn trước trước vị hội trưởng
không may mắc phải trọng bệnh, lần lượt góp tiền góp cho hội Dương Quang ngay
tại bữa tiệc hoặc qua đường dây nóng của buổi truyền hình trực tiếp.
Trời về
đêm rất lạnh, Kiều Hoài Ninh đứng giữa dòng người, cảm giác lạnh lẽo ùa vào
trong áo khoác phong phanh anh đang mặc, anh kéo lại vạt áo, nhìn xa xăm.
Sau
lưng, một đôi bàn tay nhỏ nhắn chạm vào vai anh.
“Anh
Hoài Ninh!”. Vẫn là giọng nói hơi lên cao quen thuộc ấy.
“Niên
Niên!” Trong lòng anh dâng lên một cảm giác hài lòng khó thành lời. Anh xoay
người lại đứng đối diện cô: “Sao em biết anh ở đây?”.
Nhìn
khuôn mặt trắng xanh của anh tràn ngập niềm vui, Lâm Tiểu Niên nở nụ cười.
Cuối
cùng cô có thể thở phào, ra hiệu: “Em đến xem.” Thực ra cô đã luôn tay luôn
chân ở sau sân khấu rất lâu rồi, vừa mới có chút thời gian rảnh rỗi.
Cô tung
tăng kéo anh đến chỗ cột đèn đường, cười ha ha, cởi áo khoác khoác lên người
anh: “Em vừa chạy đến, nóng chết đi được, anh giữ hộ em chiếc áo khoác nhé! Em
chen lên đầu xem minh tinh đây”. Cô nói xong vừa vẫy vẫy tay chào anh, vừa chen
vào trong đám đông.
Tối nay
đột nhiên nhiệt độ lại hạ thấp, Kiều Hoài Ninh chỉ khoác chiếc áo khoác ngoài,
Lâm Tiểu Niên sớm đã trông thấy anh đang cố chịu lạnh bước ra ngoài, vì vậy cô
mới tiến lại, mượn cớ để đem lại cho anh chút ấm áp.
Kiều
Hoài Ninh ngửi thấy trên chiếc áo mùi hương quen thuộc ấy, sống mũi hơi cay
cay. Anh gọi với theo Lâm Tiểu Niên lúc này đã chạy khá xa: “Niên Niên!”.
Lâm
Tiểu Niên nghe thấy tiếng gọi đầy lưu luyến bịn rịn ấy, ngây lập tức dừng bước,
quay lại tìm kiếm hình ảnh mơ hồ trong đám đông kia. Có thể đúng là anh đã gọi
cô, hoặc có thể đó chỉ là ảo giác… Cô từng bước từng bước quay trở lại, kiễng
chân, dùng ngón tay run rẩy huơ huơ trước khuôn mặt sáng sủa của anh.
Cô đã
từng yêu người con trai có dáng vẻ vững chãi, ánh mắt ấp áp và trái tim khoan
dung ấy.
Anh
không thích nói nhiều, vì vậy mà cô từng cho rằng anh không yêu cô. Vì hiểu lầm
suốt hai năm trời, cô đã lạc vào một tình yêu khác.
Khi ấy,
nếu cô biết được tất cả những điều này, cô sẽ không động lòng trước một người
con trai khác.
Khi ấy,
nếu cô biết rằng đợi chờ là thử thách, cô nhất định sẽ kiên trì đến cùng.
Khi ấy
nếu cô biết rằng đau khổ chính là sự rèn luyện, cô nhất định sẽ chịu đựng nó.
Khi ấy,
cô đã tuyệt vọng nên mới sà vào vòng tay ấm áp của người con trai khác.
Khi ấy,
bất luận làm thế nào cũng không quay lại được nữa…
Một
giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống, mang theo cả những nuối tiếc và ấm ức của c