
khắc đó, điều duy
nhất cô có thể cảm nhận được là ngực Vu Hữu Dư thật ấm áp, cô không hề muốn rời
xa.
Chuyến
đi câu cá được sắp xếp từ trước chưa thể thực hiện được, Vu công tử không tránh
khỏi nuối tiếc: “Thật phí công chuẩn bị.”
Lâm
Tiểu Niên càng thấy có lỗi: “Lần sau em sẽ đi cùng anh được không?”.
“Nói
lời thì phải giữ lời, ai không giữ lời sẽ là con rùa bốn chân!”
Lâm
Tiểu Niên tặc lưỡi: “Con rùa bốn chân chẳng phải quá bình thường sao, lẽ nào
anh đã từng nhìn thấy con rùa năm chân?”.
Vu Hữu
Dư nhìn cô đồng tình, cười một cách kỳ lạ, càng lúc càng cười lớn hơn, ánh mắt
có vẻ đầy ý đồ đen tối.
Anh ghé
sát lại gần tai cô, nói nhỏ một câu, khiến mặt Lâm Tiểu Niên đột nhiên đỏ bừng,
chạy theo, đuổi đánh anh.
Để cô
đập mấy cái cho hả giận, Vu công tử vẫn cười: “Em nói em ấy, không rõ là không
hiểu thật hay giả ngốc, đã thế sao còn hỏi tỉ mỉ như vậy.”
Cô trợn
mắt nhìn anh: “Những lời thô tục như thế anh cũng nói được à?”.
“Lần
sau anh không nói nữa, sẽ trực tiếp biểu diễn cho em xem?” Anh cố tình trêu cô.
Lâm
Tiểu Niên che đôi má đang nóng bừng: “Vu Hữu Dư anh thật quá đáng!”.
“Vậy sao?”.
Anh nhích lại gần cô, ngửi thấy mùi hương trên người cô, không nén được đặt một
nụ hôn lên vành tai cô.
Cô xấu
hổ đẩy anh ra nhưng không được, đành để mặc anh.
Hai
người ở gần sát nhau, có thể nghe rõ cả nhịp tim của đối phương.
Mắt anh
bừng lên sự ham muốn. mặc dù anh đã cố kiềm chế nhưng cô vẫn có thể nhận ra.
Khuôn
mặt đáng yêu đỏ lên vì xấu hổ của cô vùi vào trong ngực anh.
Cô khẽ
gọi: “Hữu Dư, Hữu Dư…!”.
Anh
đang khám phá cơ thể cô, đáp nhỏ: “Gì vậy?”.
Lâm
Tiểu Niên cười, quên đi tất cả những điều làm mình không vui.
Vu Hữu
Dư ý loạn tình mê, vuốt ve cơ thể mềm mại của cô. Đây là giấc mơ mà anh đã chờ
đợi từ rất lâu, thật diệu kỳ thật gần gũi biết bao. Anh thì thầm: “Niên Niên,
anh yêu em!”.
Cô nhắm
mắt, cô gắng đáp lại: “Em cũng yêu anh, Hữu Dư…”.
Thời
gian đối với những người biết quý trọng nó mà nói, trôi đi rất nhanh, nửa học
kỳ đã trôi qua.
Kiều
Hoài Ninh nói với Âu Dương Phi: “Em nhìn anh xem, chẳng phải đã khỏe hơn nhiều
rồi sao?”.
Âu
Dương Phi lắc đầu bất lực: “Buổi tiệc tối nay đã có em tới giúp, anh còn không
yên tâm sao?”.
Kiều
Hoài Ninh tiện tay mở một trang web khác xem. Trên trang BBS của đại học Bắc
Kinh toàn là thư ủng hộ anh, đều vô cùng cảm động. Mỗi lần anh đọc chúng, trong
lòng đều có thêm lòng tin và dũng khí.
Sau khi
hội Dương Quang thành lập đã xây dựng lên ngân hàng tủy của mấy ngàn người, đã
giúp cho ba bệnh nhân máu trắng tìm được tủy tương thích. Hiện nay đã có một
người được ghép tủy, ca phẫu thuật rất thành công.
Kiều
Hoài Ninh khởi xướng thành lập tổ chức này đã nhận được sự ủng hộ từ nhà trường
và các tầng lớp trong xã hội. Bữa tiệc tối Âu Dương Phi vừa nhắc đến chính là
bữa tiệc do một đài truyền hình và hội Dương Quang phối hợp tổ chức nhằm quyên
góp tiền cho hội, ủng hộ xây dựng ngân hàng tủy. Bản thân anh là hội trưởng hội
Dương Quang, sao có thể không tới tham gia được?
“Anh
đến xem một chút rồi về ngay.” Kiều Hoài Ninh thương lượng với Âu Dương Phi.
Âu
Dương Phi đành gật đầu: “Chỉ đến một lát thôi nhé! Mấy hôm nay, buổi tối nhiệt
độ xuống thấp, nếu anh lại bị cảm nữa thì sao xứng với sự quan tâm của mọi
người dành cho anh?”.
“Xin
tuân lệnh!” Gần đây tâm trạng của Kiều Hoài Ninh rất tốt, luôn tươi cười.
Nhìn
anh cười, Âu Dương Phi cảm thấy có gì đó không thật. Cô nhớ tới Lâm Tiểu Niên
đã chạy ngược chạy xuôi, âm thầm giúp đỡ hội Dương Quang, còn yêu cầu cô đừng
nói cho Kiều Hoài Ninh biết. Đương nhiên Âu Dương Phi đã giấu rất tốt, nhưng
hai bọn họ cứ phải đau khổ vì nhau như thế mà không dám nói cho người kia biết.
Âu Dương Phi vô cùng đau xót, không biết chuyện mình giấu họ như vậy rốt cuộc
đúng hay sai…
Lâm
Tiểu Niên không ngờ mẹ cô lại gọi điện tới hỏi chuyện Kiều Hoài Ninh. Mẹ cô
hỏi: “Gần đây con có hay đến thăm Hoài Ninh không? Bệnh tình của nó thế nào
rồi?”.
Lâm
Tiểu Niên nhíu mày hỏi: “Sao mẹ biết anh Hoài Ninh bị bệnh?”. Cô đột nhiên nhớ
ra, rất lâu rồi, mẹ cũng đã từng nói chuyện Kiều Hoài Ninh bị bệnh, dặn cô nên
đến thăm anh thường xuyên, lẽ nào…
“Bố mẹ
Hoài Ninh đều biết lâu rồi. Việc lớn như thế, nhà trường lại có thể không thông
báo cho hai bác ấy biết sao? Chỉ là thằng bé Kiều Hoài Ninh hiếu thuận, không
muốn bố mẹ phải lo lắng, cho nên hai bác ấy cũng vờ làm như không biết gì,
nhưng âm thầm giúp đỡ, hỗ trợ Hoài Ninh không ít. Niên Niên, con nhất định phải
thay mẹ thường xuyên tới thăm Hoài Ninh…”.
“Vâng,
con nhất định sẽ đi thăm anh ấy.” Cô gật đầu nhận lời.
Vừa gác
điện thoại, Lâm Tiểu Niên vội vàng gọi cho Âu Dương Phi: “Bữa tiệc tối nay đã
chuẩn bị xong chưa ạ?”.
Âu
Dương Phi vui vẻ cười, Lâm Tiểu Niên thật chu đáo, còn mời cả đoàn nghệ thuật
bên trường đại học Chiết Giang tới giúp tăng thêm thanh thế. Cô cảm kích trước
sự giúp đỡ hết lòng hết sức của Lâm Tiểu Niên: “Đều đã chuẩn bị xong cả rồi.
Hoài Ninh nói anh ấy cũng muốn đến xem xem”.
“Ồ!”
L