
ên một vẻ thuần khiết, khiến người khác không thể nào không chú ý.
Anh yêu cái tên Lâm Tiểu Niên một phần, thì yêu con
người thực sự của cô gấp mười phần, cho dù tính cách của cô ngoài sự đáng yêu
còn có chút cố chấp, bướng bỉnh.
Anh miễn cưỡng há miệng, nhưng không biết nói gì. Anh
thừa nhận, anh đang đố kỵ, vì một Kiều Hoài Ninh không quen biết, dù sao anh ta
vẫn là thanh mai trúc mã của cô.
Trên đường đến rạp chiếu phim, khi mọi người nhắc tới
Kiều Hoài Ninh, ánh mắt buồn bã, tổn thương của cô như những nhát dao cứa vào
trái tim anh.
Lần đầu tiên anh phát hiện, anh không thể nào chịu
đựng được khi người mình yêu phải đau khổ. Anh tức giận, anh giận chính mình,
vì sao trái tim tự do của anh bỗng nhiên vị một người con gái giam cầm? Giận
mình không thể không vui cùng cô, buồn cùng cô…
Từ trước đến giờ, chưa khi nào anh có được cảm giác
như vậy, vì thế anh khinh chính mình, coi thường mình. Chỉ vì một người con
gái, liệu có đáng không?
Nhưng có đáng hay không, anh cũng không nói rõ được,
bởi vì suy nghĩ và hành động không phải lúc nào cũng thống nhất với nhau.
“Lâm Tiểu Niên!” Vu Hữu Dư gọi cái tên này, cố gắng
khiến cho mình bình tĩnh trở lại, vô cùng trịnh trọng nói: “Anh…”
“Sao thế?” Cô cảm thấy biểu hiện của anh hôm nay rất
lạ, lại càng quan tâm anh hơn.
“Anh muốn nói anh… anh đã yêu em mất rồi!” Vì đã nói
ra được điều cần nói, anh thở phào nhẹ nhõm, nói ra được rồi thấy thoải mái hơn
nhiều.
Anh đứng đó, chờ cô trả lời, giống như người đang chờ
tuyên án.
“Ục ục… Ục ục…” Tiếng kêu ngày càng to.
Anh nhìn cô, quan sát một lúc lâu, mới phát hiện tiếng
kêu phát ra từ bụng cô.
Cô cố gắng che bụng, cười xấu hổ: “Thật ngại quá, buổi
tối em chưa kịp ăn cơm.” Lâm Tiểu Niên nói với cái bụng rỗng: “Đừng kêu nữa,
nhận được tín hiệu rồi, xem xong phim thì sẽ đi ăn.”
“Lâm Tiểu Niên!” Vu Hữu Dư cuối cùng không kiên nhẫn
được nữa, lớn giọng chế giễu cô: “Em thật ngốc, chưa ăn cũng không chịu nói!”.
Lâm Tiểu Niên một mình giải quyết hết cả một suất
Pizza Hut, sau đó lại bắt đầu tấn công sang suất mỳ ống, vừa ăn vừa nói: “Sư
huynh, vừa rồi ở bên ngoài rạp chiếu phim anh có chuyện gì muốn nói với em
đấy?”.
Vu Hữu Dư nhấp từng ngụm cà phê một cách chậm rãi, nói
mập mờ: “Anh nói anh… ghét em!”.
Cô phá lên cười, hồn nhiên nói: “Ghét thì ghét, em
không sợ.”
Nhìn cô vui vẻ, Vu Hữu Dư cũng cười: “Lâm Tiểu Niên,
có phải em thuộc tuổi lợn không đấy?”.
Cô lắc đầu, vội vàng đính chính: “Không, em tuổi
tuất.”
Nghe xong, Vu Hữu Dư cười suýt chút nữa bị sặc, chỉ
vào cô, không ngừng đập tay xuống bàn: “Chẳng trách!”.
Lâm Tiểu Niên nuốt thức ăn, ra vẻ trịnh trọng hăm dọa
Vu Hữu Dư: “Nhưng em thuộc loài chó ngao Tây Tạng đấy. Anh còn cười nữa, em sẽ
cắn anh!”.
Anh đột nhiên phấn chấn, đưa mặt ra: “Cắn anh thử
xem?”.
Hai người đang cãi nhau thì chuông điện thoại của Vu
Hữu Dư vang lên, anh khó chịu nhận điện thoại: “Sao đấy?” Anh biết là Bành
Hưng.
“Bọn cậu chạy đằng nào rồi? Bộ phim kết thúc rồi.”
“Kết thúc rồi, cậu không thể bắt xe về được hả?”
“Cát Ngôn đòi tìm Lâm Tiểu Niên cùng về.”
“Nói với cô ấy, bọn tôi đang hẹn hò, không có thời
gian!”
Mặc dù Lâm Tiểu Niên đã nhiều lần nhắc mẹ, có việc thì
gọi điện thoại trực tiếp vào điện thoại di động của cô, nhưng mẹ cô đã lớn
tuổi, trí nhớ đã giảm đi nhiều, vẫn thích gọi điện đến ký túc xá.
Vì vậy, khi Lâm Tiểu Niên về ký túc xá, nghe thấy Cát
Ngôn đang nói chuyện say sưa với mẹ mình.
Đầu điện thoại phía bà Lâm nói: “Niên Niên đang hẹn hò
ư?”, xem ra bà rất phấn chấn, giọng nói to đến mức ngay cả Lâm Tiểu Niên đứng
bên cạnh cũng nghe thấy.
“Vâng, đúng ạ…” Cát Ngôn gật đầu.
“Đúng cái gì mà đúng? Cát Ngôn, cậu đừng có tung tin
đồn nhảm.” Lâm Tiểu Niên cướp lấy điện thoại, nói lớn vào đó: “Ai da, mẹ à,
không phải con đã nói với mẹ gọi vào di động của con rồi hay sao?!”.
“Gọi vào di động của con chắc gì con đã nói chuyện con
đi hẹn hò cho mẹ biết?”
“Con hẹn hò với ai? Mọi người cùng nhau đi xem phim,
bọn Cát Ngôn đi đâu mất nên con mới cùng Vu sư huynh đi về trường, làm gì có
hẹn hò gì đâu! Có phải mẹ đã nghĩ nhiều rồi không?” Lâm Tiểu Niên bô lô ba la
giải thích một hồi, không để ý mẹ cô có nghe lọt vào tai hay không.
“Mẹ gọi điện cho con có việc gì ạ?” Lâm Tiểu Niên
chuyển chủ đề.
Bà Lâm nói giọng buồn rầu: “Đừng có suốt ngày chỉ chăm
chăm đi chơi, có thời gian, con thay bố mẹ đến thăm Hoài Ninh, nghe nói nó bị
bệnh.”
Lâm Tiểu Niên chau mày: “Mẹ nói linh tinh rồi, hai hôm
trước con còn gặp anh ấy, rõ ràng anh ấy vẫn khỏe mà.”
Dù miệng nói không tin Kiều Hoài Ninh bị bệnh, nhưng
Lâm Tiểu Niên vẫn đến đại học Bắc Kinh một chuyến.
Đúng lúc, trên con đường nhỏ cạnh hồ, Kiều Hoài Ninh
và Âu Dương Phi đang đi dạo. Nhìn thấy dáng vẻ thong thả, nhàn tản của họ, cô
không muốn đến làm phiền, chỉ đứng từ xa phía cuối con đường nhìn hai người.
Cơn gió đầu mùa thu cuốn bay những chiếc lá liễu vàng,
có chiếc lá bay vương lên đầu Âu Dương Phi, Kiều Hoài Ninh bèn cẩn thận giúp cô
nhặt xuống. Âu Dương Phi nhón chân