
ợu, một hơi uống cạn.
“Có thể đến chỗ tớ, sẽ không lấy tiền phòng đâu.” Sự
lo lắng của Mỹ Tuệ có lẽ là chuyện phòng ở, tôi đoán thế.
Cô ấy gọi bà chủ hàng mang lạc rang, sau đó một mình ăn
rất tự nhiên như thể bên cạnh không có ai. Sau khi do dự một hồi, cô ấy ngẩng
đầu nhìn tôi: “Thế được không?”
Tôi gật đầu lia lịa: “Đương nhiên là được rồi.”
Sáng thứ Tư, cô nàng hí hửng mang hành lý chuyển đến
nhà tôi, kết quả là người khác nhìn thấy tôi liền hỏi: “Y Thần, cô muốn chuyển
nhà à?” Tôi vội vàng lắc đầu, không giải thích nhiều. Hắc Tử ở tầng dưới cũng
nhiệt tình nói: “Chị Y Thần, sao chuyển nhà mà không nói với tôi một tiếng, tôi
sẽ giúp chị chuyển.” Sau đó, cậu ta vừa nhai bánh bao vừa uống sữa và đi đến
chỗ để xe.
Sau khi giao chùa khóa nhà cho Mỹ Tuệ, tôi vội vàng đi
đến công ty, lúc đi đến cổng khu nhà thì gặp Hắc Tử cũng vừa đi đến đó: “Hắc
Tử, tôi đi nhờ với.” Tôi giữ chặt phía sau chiếc xe đạp của cậu ta, nói gì cũng
không chịu buông, kết quả là Hắc Tử mở miệng làm rơi cả bánh bao xuống đất.
“Lãng phí, lãng phí quá.” Tôi vừa ngồi lên xe vừa than
thở.
Cậu ta đau lòng tặc lưỡi hai cái rồi mới bắt đầu đạp
xe. Nhà Hắc Tử mở một cửa hàng bánh ngọt gần công ty tôi, cho nên bữa sáng của
cậu ta luôn miễn phí.
Trước đây tôi rất thích đến cửa hàng nhà cậu ta, sữa ở
đó rất ngon, rất hợp khẩu vị của tôi. Nhưng sau đó, mẹ Hắc Tử thường xuyên khen
cậu ta trước mặt tôi làm tôi không dám đến đó nữa. Tôi không biết mẹ cậu ta
đang cố tình hay vô ý tác thành cho tôi và cậu ta nữa.
Nhưng với Hắc Tử, tôi không có cảm giác gì, cũng chẳng
phóng điện với cậu ta, cho nên chúng tôi xưng hô với nhau là chị em.
Hắc Tử đưa tôi đến thẳng công ty. Lúc lên lầu, Lão lý
tỏ ra thần bí như một đặc vụ, chặn tôi trước cửa thang máy, tay cầm tài liệu
báo cáo cố ý lớn tiếng hỏi: “Bạn trai à?”
Tôi chỉ “hừm” một tiếng, không thèm quan tâm chuyện
anh ta nói.
Buổi sáng, tôi đang họp thì Lăng Sở gọi điện, công ty
có quy định, trong lúc họp điện thoại không được để chuông, tôi không chú ý
nghe những phương án thiết kế của bọn họ, điện thoại trong túi quần rung ầm ầm.
Đến lúc ngón tay tôi hơi mỏi vì phải cố gắng giữ nó thì nó mới ngừng rung. Lão
Lý đưa mắt liếc tôi một cái, ra hiệu sắp đến lượt tôi phát biểu.
Cuộc họp diễn ra trong vòng một giờ, cho đến lúc họp
xong tôi mới phát hiện ra rằng từ đầu đến cuối tôi không hề chú ý lắng nghe,
chẳng biết hồn phách tôi lang thang tận đâu nữa.
Tôi đi đến đại sảnh, hoang mang gọi điện thoại cho
Lăng Sở, anh chàng đang lái xe, bảo tôi đi xuống lầu, anh ấy có quà tặng tôi.
Tôi vừa đi thang bộ xuống lầu vừa nghĩ không biết món
quà đó là gì, sôcôla chăng? Tầm thường quá. Nhưng đó cũng là thứ tôi rất
th1ich. Hoa hồng chăng? Không sáng tạo. Nhưng tôi cũng có thể nhận.Lúc đến một
chỗ ngoặt, tôi thấy Ngô Tiểu Âu lườm tôi một cái, đột nhiên bao nhiêu tâm trạng
tan biến hết. Sao trên thế giới này lại có người ghét tôi đến thế nhỉ?
Nghĩ nát óc mà tôi vẫn không biết hôm nay là ngày đặc
biệt gì, sao lăng Sở lại tặng quà cho tôi. Tôi luôn cho rằng tính tình của Lăng
Sở và Y Dương hoàn toàn khác nhau, thậm chí không có điểm gì tương đồng.
Hơn thế, tôi thích kiểu người lãng mạn, Lăng Sở lại
không phải mẫu đàn ông đó, tuyệt đối không phải.
Tôi đang lẩm bẩm một mình thì Lăng Sở đến, tôi nhanh
chóng ngồi lên xe. Lăng Sở nói tôi cần bổ sung nhiều canxi mới được. Thật là,
tôi từ nhỏ đã thiếu canxi rồi, lớn lên chỉ thiếu tình yêu thôi.
Ngồi trong xe, tôi có thể ngửi thấy mùi rất đặc trưng,
đó là mùi hải sản. Là người sành ăn, có lẽ họ sẽ đoán ra ngay đây là một thứ
mùi tổng hợp. Tôi rất thích một quán đồ ăn Tứ Xuyên mới mở gần đây, món lẩu cay
ở đó và cả các món ăn Tứ Xuyên khác đều là những món chính hiệu của Tứ Xuyên.
Tục ngữ có câu: “Dân dĩ thực vi thiên” [1'>, tôi rất hối hận vì lúc đầu đã không
học để trở thành đầu bếp.
[1'>
Nghĩa là: người dân lấy việc ăn là việc quan trọng nhất.
Lăng Sở chỉ vào ghế sau: “Đó, tặng em.”
Một cái hộp xốp màu trắng được bọc gói rất cẩn thận,
nếu không ngửi thấy mùi hải sản, chắc tôi sẽ nghĩ đây là quả bom của bọn khủng
bố trong phim ảnh, khi mở cái hộp ra, bom sẽ phát nổ và người sẽ chết hết.
Tôi suýt ngất ngay tại trận, quà tặng tình yêu là cái
này ư? Tôi đã nói, những người không lãng mạn, đầu óc chỉ nghĩ được những thứ
khô khan như thế này thôi. Không hiểu vì sao, tôi lại có chút thất vọng.
Cho dù là hải sản tươi ngon thì bây giờ tôi cũng không
thích nữa, hoa hồng hay sôcôla chỉ có trong mơ thôi. Thực tế thật phũ phàng.
Chỗ hải sản này là do Lăng Sở đích thân đi mua về,
việc này cũng chẳng dễ dàng gì.
Tôi gọi điện cho Mỹ Tuệ, bảo cô ấy cùng về nhà bố mẹ
tôi ăn cơm. Tôi ôm cái hộp to đựng đầy cua biển đi vào khu nhà.
Trong lòng tôi vô cùng thất vọng, không biết đến lúc
nào thì hành động của Lăng Sở mới có thể khiến tôi cảm động.
Tốt, xấu. Xấu, tốt.
“Mở cửa!” Tôi ôm cái hộp khá nặng nên đành dùng chân
mở cửa. Từ sau lần về nhà bị mẹ bắt đi xem mặt, đã rất lâu rồi tôi không về
nhà, cho dù mẹ tôi liên tục gọi