
àn
ông đến thế hay sao?
Đúng,
đàn ông trên thế giới không thiếu. Vậy sao Hứa Y Thần ngươi còn sợ chưa dám
buông tay vứt bỏ tên khốn Y Dương kia đi?
Tôi
không thể trả lời.
Đi làm
được mấy ngày, công việc còn chưa quen lắm, Mỹ Tuệ những ngày này cũng không
biết bận việc gì mà không thấy bóng dáng đâu.
Sáng
sớm, tôi vừa uống sữa vừa in bản vẽ. Bản nội quy của văn phòng có nêu rõ, trong
giờ làm việc, nghiêm cấm nhân viên ăn đồ ăn vặt, ăn bữa phụ. Điều đó đương
nhiên tôi biết, nhưng ai bảo mấy hôm nay trưởng phòng của tôi đang nghỉ phép,
không xuất hiện, lúc nói những lời này, tôi đã uống xong cốc sữa nóng.
“Đây là
trưởng phòng Hứa của chúng ta, cùng họ với chị đấy.” Chớp mắt, Lão Lý đã đứng
đối diện với tôi, sau lưng còn có mấy cô nàng xinh đẹp.
Tôi đặt
chiếc cốc không trong tay xuống, khẽ mỉm cười với trưởng phòng Hứa. Mà nói đến
là đến, không thèm báo trước một câu. Lão Lý này cũng thật là, chẳng biết ăn
nói gì cả, lại còn giới thiệu là sếp cùng họ với tôi nữa chứ, thật là không nể
nang ai cả. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có chút ghen tị, có lẽ vì cô Hứa ấy đẹp hơn
tôi, cũng có thể vì cô Hứa ấy có chức vụ cao hơn tôi. Đại khái là lòng tôi bỗng
bùng lên ngọn lửa ghen tị, may mà tôi đã kịp thời dập tắt nó. Nói thật là, tôi
cũng muốn giả làm người có chút chức tước, để thử xem lãnh đạo người khác với
bị người khác lãnh đạo khác nhau như thế nào?
“Làm
việc cho tốt nhé. Đừng khiến tôi thất vọng.” Đúng là “điểu nhân” (Có
nghĩa là “người chim”, là tiếng long, xuất phát từ cách gọi mới trên mạng, chỉ
những người nhân phẩm có vấn đề, keo kiệt, hay làm phiền người khác), mới
gặp đã muốn dọa đuổi tôi. Người ta nói, có cánh chưa chắc đã là thiên sứ, có thể
là “điểu nhân”, mà có khi cô ta còn chẳng phải là “hảo điểu” nữa ấy chứ.
Quay về
bàn làm việc, tôi không khỏi nghĩ lại cảm giác lúc cô Hứa đó nói những lời ấy
với tôi, miệng nam mô bụng bồ dao găm, thật khiến người ta phải ghét. Lẽ nào,
cứ đeo kính thì là tiến sĩ hay sao?
Hơn ba
giờ chiều, điện thoại đột nhiên đổ chuông, là Hứa Y Nam, ông anh này mà tìm
tôi, chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.
“Y
Thần, em có bận gì không?” Điện thoại vọng đến tiếng ồn ào, chắc anh ấy đang
đứng ở một khu phố rất náo nhiệt.
“Đang
đi làm.” Tôi uể oải đáp lại.
“Ngày
mai là sinh nhật của Hiên Hiên rồi, em giúp anh đi chọn một món quà nhé. Anh
nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ thích gì, nói gì thì nói em
cũng có một nửa là phụ nữ mà.” Câu nói này của Hứa Y Nam tôi nghe thấy có ba
chỗ sai, lưng tôi đẫm mồ hôi, tức đến ói máu.
“Hứa Y
Nam, anh đừng gọi kiểu buồn nôn ấy có được không? Cái gì mà Hiên Hiên, thật là
muốn ói. Còn nữa, cho dù phụ nữ có thể hiểu được phụ nữ thì em cũng không thể
hiểu được suy nghĩ của phu nhân nhà anh đâu. Cuối cùng, cái gì mà một nửa là
phụ nữ, lẽ nào em anh không phải là phụ nữ à?” Tôi lần lượt phản bác những chỗ
sai trong câu nói đó của Hứa Y Nam. Con người mà, ai mà không muốn bảo vệ quyền
lợi và hình ảnh của mình?
“Em làm
ở đâu? Anh sẽ tới đón em!” Đầu dây bên kia, anh ấy yên lặng một lát, giọng nói
đã dịu đi rất nhiều.
“Viễn
Dương, đường Nghi Tân.” Nói xong, tôi cúp máy.
Đợi đến
n phút sau, tôi trốn làm chạy xuống dưới lầu đợi ông anh đáng ghét ấy. Vừa đợi
vừa nghĩ, lẽ nào tôi không giống phụ nữ, tôi bèn soi vào cửa kính tòa nhà kiểm
tra một lượt từ trên xuống dưới, tôi thấy mình chỗ nào cũng giống phụ nữ, mà
còn là một thục nữ nữa. Hứa Y Nam, cái tên xấu xa này, tính cách tôi không tốt
thì nói thẳng ra, lại còn dám bảo tôi là phụ nữ một nửa, lẽ nào tôi là ma nữ
trong truyền thuyết? Đột nhiên, một anh chàng đẹp trai từ trên lầu đi xuống,
tôi vội vàng che giấu sự giận dữ.
Câu nói
đó của Hứa Y Nam cũng chẳng có gì nghiêm trọng lắm, thế mà hại tôi buồn rầu mất
mười bảy phút.
Không
lâu sau, từ xa tôi đã nhìn thấy ông anh trai lái chiếc xe Alto màu trắng không
cũ cũng không mới, từ từ tiến về phía tôi.
Sau khi
lên xe, tôi lại một lần nữa mang thắc mắc của mình nói lại với anh ấy, rằng tại
sao xe Alto không có cách nào biến thành xe Audi. Anh ấy thản nhiên quẳng lại
cho tôi một câu trả lời gây sốc nặng: “Vợ anh chỉ thích ngồi xe Alto.”
Tôi đã
từng gặp qua loại người không biết xấu hổ nhưng chưa từng gặp loại nào đặc biệt
không biết xấu hổ như anh trai tôi thế này. Thiên hạ làm gì có người phụ nữ nào
thích ngồi xe Alto mà không thích ngồi xe Audi chứ?
Anh ấy
cười “hi hi” một tiếng khiến tôi có chút bực bội.
Chúng
tôi đến cao ốc Vinh Thịnh, lâu lắm rồi không đi mua sắm, lúc có tâm trạng thì
không có thời gian, còn lúc có thời gian thì không có tâm trạng, tóm lại,
chuyện là như vậy đấy.
Tôi đi
xuống khu bán đồ trang sức ở dưới tầng trệt, thấy một chiếc lắc tay gắn kim
cương rất vừa ý, nhưng khi nhìn thấy giá tiền trên đó thì chưa kịp lấy ra đeo
thử đã vội vàng bảo nhân viên bán hàng đặt trở lại quầy.
Xem
chừng năm nay tôi làm không đủ tiền mua nó rồi, muốn trông đợi vào người khác
cũng không được, vậy thì tôi chỉ còn cách cố gắng kiếm tiền thôi. Tôi giơ
tay