
ờ ngoài điện, chờ đợi ngự sứ điểm
danh xong, mới được vào điện chầu triều.
Nói ngắn gọn, việc lâm triều cần phải cẩn thận, nếu nói ai có thể ngoại lệ, cũng chỉ có thể là hoàng đế lão tử……
Hoàng thành, Lưỡng Nghi điện.
Quần thần đứng yên hai bên, quan văn bên trái, quan võ bên phải, mọi người
hướng mặt về phía nam, đại bộ phận các khuôn mặt có oán khí ẩn nhẫn,
thỉnh thoảng hỗn loạn không kiên nhẫn, vừa thấy đã biết là dáng vẻ bị
chờ lâu. Mà cung nữ tay cầm quạt khổng tước linh chia làm hai bên đứng
sau ngự tòa rỗng tuếch, mặt không chút thay đổi.
[quạt khổng tước linh: quạt to như đuôi công đứng sau ghế rồng'>
Trước mắt đang thời tiết giữa hè, nhiệt độ không khí tăng cao, mọi người chờ
lâu hơn một canh giờ còn không thấy bóng dáng hoàng đế, cuối cùng không
chịu nổi, không khỏi có chút tiếng nói khe khẽ truyền ra.
“Không biết hôm nay Hoàng Thượng có đến hay không.”
“Tính tính đã là lần thứ mười lăm trong tháng này, ta chỉ không rõ , vì cái gì……”
“Haiz haiz, Chúc Thái úy! Đừng nói lung tung, cẩn thận tai vách mạch rừng……”
“Đúng đúng, đa tạ Trương đại nhân nhắc nhở, hạ quan xấu hổ.”
Khi nói chuyện, đại thái giám Thường Hỉ bên người hoàng đế vội vã chạy vào, tiến đến bên tai Khâm Lễ Thị Lang nói thầm vài câu, người nọ gật đầu,
đi ra trước mọi người cao giọng tuyên bố –
“Hôm nay long thể của
Hoàng Thượng không khỏe, chúng thần nếu có quốc sự tướng nghị thì thượng tấu lên nội các, không có chuyện gì thì bãi triều.”
“Nguyện Ngô
hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Mọi người phất tay áo quỳ xuống đất, cùng cao giọng kêu gọi, sau khi đứng lên đều bất đắc dĩ lắc đầu, tiện
đà nối đuôi nhau rời đi.
Đại điện trở về yên lặng, còn dư lại vài người, vây quanh Tống Chính Thanh nội các thủ phụ.
“Thủ phụ đại nhân, mong ngài thay ta đệ tấu trước mặt hoàng thượng, hạ quan
sứt đầu mẻ trán vì khô hạn ở Khúc Châu, nay dân chúng khổ không nói nổi, ngân lượng cứu trị thiên tai lại bị sơn tặc cướp mất, hạ quan thật sự
là lòng có dư mà lực không đủ, không biết rốt cuộc nên làm thế nào.”
Tống Chính Thanh vuốt chòm râu dài, cười đến bí hiểm:“Hoàng Tri Phủ đây là
muốn ta khuyên Hoàng Thượng mở quốc khố, lấy ngân lượng chẩn tai sao?”
Không nghĩ đối phương lại trực tiếp như thế, Hoàng Tri Phủ nhất thời có chút
xấu hổ, sau một lúc lâu lại cười mỉa:“Thủ phụ đại nhân là trọng thần
triều đình, chỉ cần ngài mở miệng, Hoàng Thượng sao có thể……”
Còn chưa nói xong, đã bị Tống Chính Thanh lớn tiếng ngắt lời:“Làm càn!”
Tự biết nói lỡ, sắc mặt Hoàng Tri Phủ trắng bệch, hai đầu gối mềm nhũn, gần như sắp quỳ xuống.
Tống Chính Thanh lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái, tiếp tục nói:“Mặc dù
Hoàng Thượng tuổi nhỏ, nhưng thân thể tôn quý, thiên tư hơn người, đối
với quốc sự sớm có quyết định của chính mình, ta chỉ là bề tôi, sao có
thể thao túng ý tưởng của Hoàng Thượng, lời nói mới vừa rồi của Hoàng
Tri Phủ thực vớ vẩn.”
[thiên tư: tư chất trời cho'>
“Hạ
quan biết tội, hạ quan biết tội.” Hoàng Tri Phủ mồ hôi chảy ròng ròng
lui xuống, trong lòng sợ hãi như trước, tân đế kế vị năm tám tuổi, cho
tới bây giờ cũng mới ngắn ngủn hai năm, mười tuổi sao có thể xử lý triều chính…… Ngày thường tấu chương đều giao cho nội các hoặc Nghiêm tướng
phê duyệt giúp, đây là chuyện mọi người đều biết, nhưng hôm nay Tống
Chính Thanh lại cố tình phát hỏa với mình, thực làm người ta lo sợ bất
an.
Sóng gió nhỏ qua đi rất nhanh, một lát lại có tấu chương trình lên,“Thủ phụ đại nhân……”
“Chậm đã!” Tống Chính Thanh bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía đại môn, chậm rãi nói:“ Hôm nay các ngươi có ai từng nhìn thấy Nghiêm tướng?”
Mọi người sửng sốt, lúc sau mới bước ra một người, thật cẩn thận nói:“Nghiêm tướng hôm nay hẳn là không tới.”
Tống Chính Thanh nghiêm mặt nói:“Sao lại khẳng định như thế? Có lẽ chúng ta đều sơ sót.”
Người nọ không đáp lại, yên lặng ngậm miệng.
Mọi người nhất trí oán thầm, thủ phụ đại nhân, ngài cũng có lúc hồ đồ, đối
với loại người như Nghiêm Tử Trạm mà nói, tình trạng đến muộn chưa bị
chú ý tới hoặc nhạt nhòa trong đám người là tuyệt đối không có khả năng
xảy ra trên người hắn…… “Thần Trì Nguyệt Hằng khấu kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Vén cẩm bào lên quỳ xuống, giây tiếp theo, hắn ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt mập mạp như bánh bao phía trên, nước mắt đầy mặt, hình như còn có chút
ai oán.
“Cửu ca, huynh đã đến rồi.” Tiểu hoàng đế Trì Duẫn Thần
năm nay vừa mới mười tuổi ‘ba’ một tiếng từ trên tháp nhảy xuống, vẻ mặt ủy khuất nhìn Trì Nguyệt Hằng, thấy người này cau mày như có bất mãn,
lại mếu máo nói:“Cửu ca không cần oan uổng ta, ta không đi vào triều sớm là có nguyên nhân ……”
Trì Nguyệt Hằng trầm mặc, khuôn mặt tuấn tú hiện lên hờn giận.
Thấy thế Trì Duẫn Thần nhanh chóng che gương mặt, giả bộ ho nhẹ hai
tiếng:“Trẫm nửa đêm bị ác mộng bừng tỉnh, sau lại khó đi vào giấc ngủ,
canh bốn càng cảm thấy thân mình không khoẻ, truyền Thái y cũng không có chuyển biến tốt.”
“Thật không?” Trì Nguyệt Hằng thản nhiên nói:“ Thái y nào vô dụng như vậy, để ở trong cung lãng phí bổng