
nhưng liên quan
với ngươi. Ly Hoan, thế gian này đúng là ta chưa từng gặp qua ai keo
kiệt hơn ngươi."
Ly Hoan cúi đầu: "Đâu có, đâu có, tiểu sinh ta chỉ là so với người bình
thường chịu được vất vả hơn chút, không hơn." ——hình như hắn rất kiêu
ngạo.
Theo hướng xe ngựa chạy mà gió thổi có chút lạnh, Thiên Thiên ôm cánh tay
trong ngực của mình, hắt hơi một cái. Hai mắt của nàng trong lúc vô tình quét đến Ninh Ngọc tựa vào đầu vai Ly Hoan, trơ mắt nhìn thân thể Ninh
Ngọc bởi vì xe ngựa lắc lư mà ngửa về phía sau.
Lúc này bốn vách xe ngựa đã vỡ vụn, cho nên sau lưng Ninh Ngọc, là trống không. . . . . .
"Cẩn thận!" Thiên Thiên hô to một tiếng, nhào tới muốn nắm chặt tay Ninh
Ngọc, ổn định chiều hướng Ninh Ngọc ngã về sau. Đáng tiếc Ly Hoan chưa
kịp phản ứng, đưa tay theo bản năng đỡ Thiên Thiên, bả vai Ly Hoan rời
đi đầu Ninh Ngọc, chiều hướng Ninh Ngọc ngửa ra sau càng lớn, trực tiếp
gục xuống.
Thiên Thiên một phen bỏ tay Ly Hoan ra, đưa tay nắm lấy chân Ninh Ngọc, nàng
nắm thật chặt trong lòng bàn tay, cuối cùng thở ra một hơi, cảm khái
nói: "Thật may quá. . . . . . Thật may quá. . . . . ."
Nhưng Thiên Thiên còn chưa có cảm khái xong, liền nghe một giây trước Ninh
Ngọc còn hãm sâu trong hôn mê chịu một hồi đau nhức "A ——" , kích thích
màng nhĩ Thiên Thiên và Ly Hoan.
Ly Hoan nghiêng đầu thấy cả người Ninh Ngọc cũng tuột xuống, chỉ dựa vào
Thiên Thiên bắt được chân Ninh Ngọc, nửa thân thể ở ngoài xe ngựa, lúc
này cả người tê dại hai chân run lên, bởi vì một bộ tóc dài của Ninh
Ngọc nghiêng xuống dưới, nhưng lại quấn chặt vào trong bánh xe ngựa.
Thiên Thiên cũng gấp vội vàng nhìn về phía trước, vừa nhìn thẳng thì sắc mặt
nàng lập tức trắng bệch, "Mau! Xa phu! ! Xa phu! Mau! Dừng lại! !" Thiên Thiên hắng giọng kêu.
Nhưng lão đánh xe vẫn vung roi ngựa chạy như cũ, cũng không thèm để ý đến Thiên Thiên.
Đôi môi Thiên Thiên run rẩy đưa tay run run chỉ vào Ly Hoan: "Này này này, người lái xe này là kẻ điếc sao? ! !"
Ly Hoan nghe vậy, rụt cổ tiến lên bên cạnh lão đánh xe, đoạt lấy cương
ngựa, nặng nề lôi kéo, "Hí ——", hai chân con ngựa kia đạp một cái, cuối
cùng ngừng lại.
—— khó trách, khó trách bốn vách xe ngựa này bị vỡ, phát ra động tĩnh lớn
như vậy, vậy mà lão đánh xe này bình tĩnh đến nỗi giống như không có
chuyện gì xảy ra, thì ra căn bản là bởi vì ông ta không nghe được a!
Nhưng mà một người đánh xe bị điếc như vậy, đến tột cùng sao mà Ly Hoan tìm
được? Thiên Thiên phát hiện trong lòng nàng càng ngày càng bội phục Ly
Hoan rồi. Nhưng mà trước mắt Thiên Thiên cũng không có nhiều thời gian
suy nghĩ những thứ này, đợi đến lúc xe ngựa vừa dừng lại, nàng lập tức
vội vàng xuống xe nhìn Ninh Ngọc đến tột cùng ra sao.
Trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, chỉ liếc mắt một cái, là trông thấy, dọc theo
bánh xe ngựa này rải đầy tóc dài, tất cả đều là tóc đen của Ninh Ngọc.
Lòng của Thiên Thiên bị hung hăng nhéo một cái, tay nàng run run, đưa tay gỡ tóc còn sót lại của Ninh Ngọc, sợi tóc vẫn bị quấn ở trong bánh xe như
cũ. Có điều, sợi tóc trên trục bánh xe, đã sớm tạo thành từng cái lưới
một, mặc cho Thiên Thiên gỡ thế nào, cũng phí sức.
Ninh Ngọc đã sớm bởi vì đau đớn mà tỉnh lại, có điều ánh mắt đờ đẫn, nhìn
giống như đứa trẻ. Hắn vẫn duy trì tư thế ngã xuống, không dám nâng thân thể lên, bởi vì tất cả tóc đều quấn ở trong bánh xe. Hắn sững sờ nhìn
Thiên Thiên, cùng với nàng bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng lên
tiếng nói: "Cô nương, cô khóc hả?"
Trong nháy mắt Thiên Thiên quay đầu đi, phản bác: "Không khóc, chỉ là trong mắt có cát."
Khóe miệng Ninh Ngọc vểnh lên, uất ức nói: "Ta thật là muốn khóc, đầu của ta thật là đau, thật là đau thật là đau. . . . . . NGAO...OOO ——" dứt lời, hắn oa một tiếng khóc lên, tiếng khóc đặc biệt khác thường giữa trời
đêm.
Thiên Thiên lấy tay xoa hai mắt của mình, lúc này mới bịt miệng Ninh Ngọc
lại, nhẹ giọng dụ dỗ nói với hắn: "Hư. . . . . . Không khóc, chúng ta
không thể khóc, tiểu quỷ tới bắt người á!"
Cặp mắt Ninh Ngọc đỏ bừng nhìn nàng, uất ức hơn: "Tiểu quỷ ở đâu, cho nó dẫn ta đi tốt lắm, đầu của ta thật là đau!"
Thiên Thiên đang muốn tiếp tục an ủi, Ly Hoan đã đến gần hắn, giành nói:
"Tiểu Ngọc Nhi, ngoan, không khóc, ta sẽ nghĩ biện pháp!"
Dứt lời, Ly Hoan lại chuyển hướng tới Thiên Thiên: "Có mang kéo không?"
Thiên Thiên: "Ai ra ngoài lại mang theo kéo?"
Ly Hoan nhíu mày, đưa tay móc bên trong quần áo của mình, đắc ý nói: "Cây
kéo sao, ta cũng không có. Nhưng mà —— ta có hộp quẹt!" Hắn lấy ra một
hộp nhỏ, kéo ra, dùng miệng thổi, lập tức cây diêm toát ra tia lửa,
không nói hai lời đưa tới tóc Ninh Ngọc bị quấn vào trong trục xe.
"Này!" Thiên Thiên kéo tay của hắn, trên mặt lo lắng, "Thật muốn làm như vậy?"
Ly Hoan liếc nàng một cái: "Đương nhiên muốn làm như vậy, chẳng lẽ ngươi có biện pháp tốt hơn sao?"
Thiên Thiên dừng động tác lại, nhìn bộ dáng Ninh Ngọc kêu rên uất ức, trong lòng một hồi thở dài: "Được, ngươi động thủ đi."
Ly Hoan đưa hộp quẹt đến gần tóc Ninh Ngọc, nháy mắt trong không khí bay đầy mùi tóc cháy của