
c, "Sau khi uống canh cá,
lập tức thay đổi giống như biến thành một người khác, cũng không biết
nổi điên gì, thế nhưng. . . . . ." Nàng lệ rơi đầy mặt!
Ly Hoan cau mày nhớ lại lời của mình đã nói khi mua thuốc, thật sự là càng nghĩ càng thấy tức giận, càng nghĩ càng thấy vẻ mặt hắn ngay lúc đó
thật sự là bỉ ổi và dung tục! Thì ra hắn tốn nhiều tiền như vậy chỉ để
mua một gói thuốc đối với hắn mà nói căn bản không dùng được xuân dược? !
Ly Hoan tức giận, nhất thời ruột gan trong lòng đều đau, nghĩ tới lãng phí vô ích một lượng hai mươi tám đồng thật sự là oan uổng! Nhưng bây giờ ở trước mặt Thiên Thiên cũng không tiện biểu hiện ra, không thể làm gì
khác hơn là cứng rắn nặn ra một nét mặt bừng tỉnh hiểu ra nói: "Không
trách được! Không trách được Tiểu Ngọc Nhi sẽ mất hết lý trí! Chẳng lẽ
Thiên Thiên nhi không biết Tiểu Ngọc Nhi dị ứng với cá sao, chỉ cần ăn
cá vào sẽ không ngừng điên cuồng!"
"Ai?" Thiên Thiên mở to mắt, "Nhưng, nhưng canh cá này là do người làm chuẩn bị, chẳng lẽ bọn hạ nhân cũng không biết sao!"
"Ôi trời ơi, ta nói này Thiên Thiên, ngươi chấp nhặt với bọn hạ nhân làm
gì, bây giờ quan trọng nhất là làm cho Tiểu Ngọc Nhi tỉnh táo lại!" Ly
Hoan vừa cười ha hả, vừa xoay người lại kéo thân thể Ninh Ngọc, kéo hắn ở phía sau giống như một cái cây lau nhà, kéo tới trong phòng ngủ.
Ly Hoan ngồi chồm hổm, đưa tay bắt mạch Ninh Ngọc, hồi lâu, mới nói:
"Không có gì đáng lo, Tiểu Ngọc Nhi chỉ là tạm thời hôn mê, đợi đến khi
tỉnh, là được rồi."
Thiên Thiên nghe vậy, cuối cùng cũng yên tâm, gật đầu một cái coi như là đồng ý, tiếp đó lại cùng với Ly Hoan hai người khiêng hắn lên trên giường.
"Ôi! Tiểu Ngọc Nhi liền giao cho ngươi, ta đi ra ngoài làm chút chuyện, đi
một lát sẽ trở lại." Ly Hoan ném những lời này lại lập tức chạy đi ra
ngoài.
Thiên Thiên nghe lời hắn, ngồi ở đầu giường, suy nghĩ một chút, vẫn có chút
không yên lòng, đứng dậy sai bọn nha hoàn len lén đi gọi đại phu, cũng
dặn dò không thể để cho mười bảy thuộc hạ của hắn biết chuyện này.
Nàng trở về phủ chưa được mấy ngày, Ninh Ngọc đã hôn mê, chuyện này thực sự
không phải chuyện vinh hạnh! Cho nên chuyện này nên giữ bí mật với những thứ như mỹ nhân nhi của hắn mới được.
Đại phu tới rất nhanh, hắn híp một đôi mắt, vuốt chòm râu dê trắng xóa bắt
mạch cho Ninh Ngọc, một lát sau mở miệng, giọng nói hơi xúc động: "Người trẻ tuổi, dùng thuốc quá mạnh, chỉ sợ là cháy hỏng đầu."
"Dùng thuốc quá mạnh? Dùng thuốc quá gì quá mạnh?" Thiên Thiên căn bản nghe không hiểu, cau mày hỏi ngược lại.
Đại phu nhìn nàng một cái, có chút tức giận: "Loại chuyện này ngươi còn giả bộ hồ đồ? Ta học y mấy chục năm hạng người gì mà chưa từng thấy qua,
ngươi khỏi phải giả bộ, đối với lão phu vô dụng." Dứt lời, lại liếc nàng một cái, giơ hòm thuốc của mình lên rồi xoay người đi.
Thiên Thiên thật sự là cực kỳ buồn bực, nhưng cũng bất đắc dĩ, làm mặt quỷ về phía bóng lưng lão đại phu, rồi trở lại trước giường, giúp Ninh Ngọc
thay một bộ y phục.
Thay đồ xong, mới bình tĩnh lại, nằm ở trước giường Ninh Ngọc, ngủ.
Sắc trời dần dần tối xuống, Thiên Thiên bất tri bất giác ngủ say.
Cũng không biết là qua bao lâu thì đột nhiên bên tai Thiên Thiên truyền đến một âm thanh vô cùng vang dội ——"Ta muốn tự thiến!"
Âm thanh kích động, tràn đầy sức mạnh, hù doạ khiến Thiên Thiên ba hồn bảy phách bay đi! Nàng vuốt vuốt cặp mắt mông lung, nhìn chăm chú, dáng
người thật đjep! Cặp mắt của Ninh Ngọc thế nhưng sáng ngời không bình
thường, trên gương mặt xinh đẹp tất cả lại đều là hứng tính, trong miệng chỉ biết lặp qua lặp lại bốn chữ ——"Ta, muốn, tự, thiến!"
=*=*=
Mà Ly Hoan, vì mình mua phải một gói xuân dược căn bản đối với mình không
có giá trị lợi dụng gì định đi tìm một câu trả lời hợp lý. Cho nên hắn
hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang quay đầu lại đi tìm chủ quầy bán
thuốc.
Vẫn là chợ phiên, vẫn là những người bán hàng rong đó, cùng với chủ quầy lúc nãy.
Ly Hoan vừa nghĩ tới mình lãng phí vô ích một lượng hai mươi tám đồng thì
lập tức giận đến cả người đều đau, hắn trầm mặt vỗ một chưởng trên quầy
thuốc của chủ quầy kia, hung ác nói: "Đem bạc của tiểu sinh ta trả lại
cho ta!"
Chủ quầy kia nhìn thấy Ly Hoan, đầu tiên là vui mừng, sau khi thấy rõ vẻ
mặt của Ly Hoan, lập tức kìm hãm lại, mà lúc Ly Hoan hung ác vỗ bàn thì
đã trực tiếp chuyển sang sợ hãi rồi.
"Công tử, công tử, có lời gì chúng ta từ từ nói, ngài có vấn đề gì?" Chủ quầy cười theo, giọng mềm xuống, "Chẳng lẽ ‘ lại một đêm xuân hô mưa gọi gió ’ công tử dùng không quen? Không sao, không sao, nếu mà không quen dùng loại này, công tử có thể thử loại ‘ duyên phận ở trong núi ’ này." Dứt lời, hắn làm bộ muốn cầm gói xuân dược mới.
Ly Hoan nghe xong mặt càng đen hơn một tầng: "Tiểu sinh ta muốn chính là thuốc mê! Không phải thứ ngổn ngang này!".
Lão bản cực kì kinh ngạc, nhìn chằm chằm mặt của Ly Hoan thật lâu, mới thử
dò xét nói: "Chẳng lẽ, công tử cần chính là ‘ Hoa cúc với □ ’?"
Ly Hoan không còn kiên nhẫn, trực tiếp nắm lấy ống tay áo của chủ quầy, âm trầm nói: " Trả lại bạc